Chương 7: Hóa ra người đã chết vẫn có thể sống lại

Thẩm Ninh biết mình không thể đợi thêm nữa, cậu đã tốn một khoản tiền lớn để mua được một thẻ làm việc của câu lạc bộ WAC từ một người môi giới. Câu lạc bộ WAC mới thành lập không lâu, nhân viên nội bộ đều do người quen giới thiệu, hầu như không đồng ý cho bất kỳ người lạ nào ra vào tùy ý.

Câu lạc bộ chọn một biệt thự ở khu Đông Yến Kinh, tổng cộng bốn tầng, đội hình chính sống tập thể ở tầng 4, phòng tập được bố trí ở tầng 3, đội hai và các thành viên dự bị chỉ được hoạt động ở tầng 1 và 2.

Thẩm Ninh vào được đây nhờ tiền, nên cũng chỉ có thể làm việc ở sân trước, thỉnh thoảng cắt cỏ, lâu lâu cho cá ăn, còn việc vào trong biệt thự, có lẽ còn cần qua thời gian thử việc ba tháng.

"Tiểu Thẩm này, trông cậu còn trẻ, sao không đi học?" Chú Vương cầm thuốc lá hỏi.

Tâm trí Thẩm Ninh không ở đây, nói: "Nhà nghèo không lo nổi tiền học cho con."

"Bây giờ không phải có các khoản vay gì đó sao? Chúng ta vẫn nên đi học." Chú Vương thở dài, "Trông cậu mới chỉ mười mấy tuổi thôi mà."

"Con hai mươi rồi." Thẩm Ninh dọn xong đám cỏ dại cuối cùng, xoa xoa cánh tay hơi đau.

Chú Vương ngạc nhiên, "Trông cậu chỉ như 15, 16 tuổi thôi, hóa ra đã trưởng thành rồi."

Thẩm Ninh lau mồ hôi trên trán, ghé lại gần, nói nhỏ: "Chú Vương, sắp đến mùa đông lạnh giá rồi, sau này chúng ta chỉ có thể hoạt động trong sân thôi sao? Chúng ta có thể vào trong sưởi ấm một chút được không?"

"Cậu nghĩ gì vậy? Nửa tháng nữa chúng ta sẽ được nghỉ tập thể đấy." Chú Vương cười nói.

Vẻ mặt Thẩm Ninh đông cứng lại, "Nghỉ rồi thì tiền lương của con sẽ thế nào?"

"Cậu yên tâm đi, chủ nhà hào phóng lắm, vẫn trả lương đầy đủ."

Thẩm Ninh có vẻ thất vọng, thật sự phải thử việc ba tháng mới cho phép cậu vào bên trong sao? Bên trong có kho báu gì mà sợ người ta trộm à, sao lại cẩn thận như thế?

"Dì ơi, cháu muốn đi tìm chú chơi." Một bé gái lảo đảo chạy từ bên ngoài sân vào.

Bé gái chỉ khoảng 3, 4 tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, rất xinh đẹp.

"Đó là cháu gái của đội trưởng Tần, cô bé thường xuyên đến đây chơi." Chú Vương nói.

Bé gái reo hò vui vẻ chạy qua sân, mấy ngày trước vừa mưa, bãi cỏ hơi trơn, cô bé không cẩn thận nên trượt ngã.

Thẩm Ninh ở gần nhất, dịu dàng đỡ cô bé dậy.

Cô bé ngơ ngác nhìn người anh trai xa lạ này.

Thẩm Ninh phủi bụi đất trên quần áo cho cô bé, hỏi: "Bị ngã đau rồi sao?"

Cô bé mơ màng lắc đầu, "Anh ơi, hình như em đã gặp anh ở đâu rồi."

Thẩm Ninh lấy làm khó hiểu, cậu mới đến Yến Kinh được mấy ngày, làm sao đã từng gặp cô bé đáng yêu này được.

"Em nhớ ra rồi, là trong điện thoại của chú." Cô bé hào hứng nắm lấy tay cậu, "Em muốn nói với chú là em đã gặp anh trai sống rồi."

Toàn thân Thẩm Ninh chết lặng, bị cô bé kéo đi mất mấy bước.

"Mạc Mạc!" Giọng Tần Cửu cứng cấp mạnh mẽ, vang lên một tiếng đã khiến Thẩm Ninh đang thất thần phải tỉnh táo lại.

Thẩm Ninh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đến gần, gió đông thổi làm mặt cậu hơi đau, giống như cái ngày bọn họ chia tay hai năm trước, mặc dù toàn thân lạnh cóng nhưng cậu vẫn kiên quyết buông tay.

"Đồng tính luyến ái là thứ đáng ghê tởm nhất trên đời này. Anh Cửu, chúng ta đừng ở bên nhau nữa, anh khiến em thấy ghê tởm, khiến em thấy đáng sợ."

Đó là câu nói cuối cùng của Thẩm Ninh với anh Cửu, từng chữ đều đau đớn, từng chữ đều đẫm máu, đoạn tuyệt.

Tần Cửu sớm đã chú ý đến sự hiện diện của Thẩm Ninh, bởi vì sơ yếu lý lịch của mỗi người vào biệt thự đều được gửi đến bàn của anh. Anh chỉ muốn xem người này lại giở trò gì, nhà họ Thẩm giàu có như vậy, đối với đứa con ruột vừa mới tìm về, chắc không đến nỗi đối xử tệ bạc.

Bây giờ anh đã hiểu, Thẩm Ninh đến đây là vì mình.

Mạc Mạc hào hứng chạy đến trước mặt Tần Cửu, hưng phấn chỉ vào Thẩm Ninh đằng sau, cô bé nói: "Chú ơi, anh trai trong điện thoại của chú đã sống lại rồi."

Thẩm Ninh run rẩy trong lòng, ánh mắt ngấn lệ, Anh Cửu cũng không muốn đánh mất những khoảnh khắc bên nhau sao?

Tần Cửu mặt không biểu cảm nắm lấy tay cô bé, giọng điệu không nặng không nhẹ, "Phải, hóa ra người đã chết vẫn có thể sống lại."

Thẩm Ninh như bị một mũi tên xuyên tim, gió lạnh ù ù thổi qua cái lỗ thủng đó, máu trong toàn thân như đông cứng lại từ l*иg ngực.

"Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong thôi." Tần Cửu nắm tay cô bé chuẩn bị rời đi.

"Anh Cửu..."

"Tôi không biết cậu chạy đến đây làm gì, nhưng xin hãy chú ý đến giới hạn. Tôi không học được cái kiểu nói chuyện ghê tởm của cậu, nhưng tôi cũng tuyệt đối không cho phép cậu đến phá hoại cuộc sống yên bình của tôi nữa."

"Anh Cửu, em đã nói sai rồi, những lời đó đều là..."

"Tôi không muốn nghe cậu giải thích gì cả. Thẩm Ninh phải không, đã khôi phục lại thân phận rồi thì hãy sống tốt cuộc đời của cậu đi. Chẳng phải cậu muốn cưới vợ sinh con sống cuộc đời bình thường sao? Chúng ta đường ai nấy đi, mạnh ai nấy sống."

Đôi mắt Thẩm Ninh đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, "Anh Cửu, những lời đó không đúng, không phải em muốn rời xa anh, em chỉ sợ em sẽ liên lụy đến anh."

Tần Cửu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, "Thẩm Ninh, tôi không phải là người ngây thơ, cậu không cần bịa ra loại lời nói dối nhàm chán như thế. Nếu bây giờ cậu hối hận muốn quay lại, thật ngại quá, bây giờ là tôi thấy cậu ghê tởm."

"Anh Cửu, anh không tin em?" Thẩm Ninh tuyệt vọng lắc đầu.

"Hai năm nay tôi vẫn luôn về Mao Thành. Đúng, tôi thừa nhận tôi không cam tâm, tôi thừa nhận tôi muốn tìm lại cậu, nhưng tôi đã thấy ảnh cưới của cậu và Tứ Nguyệt, hai người rất xứng đôi."

Thẩm Ninh loạng choạng lùi một bước, điên cuồng lắc đầu, "Đó không phải..."

"Bây giờ thấy cậu như vậy, Tứ Nguyệt cũng bị cậu bỏ rơi sao? Thẩm Ninh, cậu thực sự khiến tôi khó tin."

Tần Cửu không cho cậu cơ hội giải thích nữa, bế đứa trẻ bước nhanh ra khỏi sân.

Thẩm Ninh ngã ngồi xuống đất, bãi cỏ ẩm ướt thấm qua quần áo, ánh mắt tan rã nhìn bóng dáng đang dần xa khuất.



Anh Cửu không phải như vậy đâu, tấm ảnh cưới đó là giả, tất cả đều là lừa anh thôi.

Tần Cửu vội vàng trở về biệt thự, chỉ khi đóng cửa lại anh mới cho phép bản thân run rẩy.

Mạc Mạc không hiểu chuyện gì, nắm lấy đôi tay lạnh giá của anh, "Sao chú lại khóc?"

Tần Cửu hít sâu một hơi, "Chú không khóc, chỉ là bị bụi bay vào mắt thôi."

"Anh trai đó có thật sự chết rồi sống lại không ạ?" Mạc Mạc hỏi tiếp.

"Phải, cậu ấy đã chết trong lòng chú từ lâu rồi." Tần Cửu lấy điện thoại ra, mở khóa album, nhấn vào bức ảnh đã được mã hóa nhiều lớp từ trước đến nay.

Thẩm Ninh bây giờ gầy đi nhiều, có lẽ đúng như lời cậu ấy nói, trong khoảng thời gian chưa được nhà họ Thẩm tìm về, có lẽ cậu đã trải qua cuộc sống rất khó khăn. Nhưng bây giờ cậu đã có nhà họ Thẩm, cậu hoàn toàn không cần đến anh - Tần Cửu nữa.

Những bức ảnh bị xóa sạch, khuôn mặt tươi cười trong ký ức cũng dần mờ nhạt.

Thẩm Ninh, lần này chúng ta kết thúc thật rồi...