Trong phòng vệ sinh, Thẩm Ninh bị máu tươi làm sặc, cậu bắt đầu không kìm được ho.
Sàn nhà toàn là những đốm máu, cậu kiệt sức dựa vào tường ngồi, trước mắt lấp lánh những ngôi sao, cậu dùng sức thở phì phò, chai thuốc lăn đến góc phòng vệ sinh, cậu cố gắng mấy lần đều không với tới.
Thôi vậy...
Thẩm Ninh mơ hồ, bên tai bắt đầu quanh quẩn những tiếng cười đùa.
"Tiểu Thất, sao lại ngủ nướng nữa rồi?"
Người nằm trên giường cuộn chăn lại, cố tình làm như không nghe thấy.
Cậu bé kéo một góc chăn, dịu dàng nói: "Hôm nay quán net có hoạt động, nếu anh giành được giải nhất sẽ có 500 tệ tiền thưởng, lúc đó anh sẽ mua kẹo hồ lô cho Tiểu Thất nhé?"
Thẩm Ninh hào hứng vén chăn lên, "Thật không?"
"Ừ, những người đó đều không phải đối thủ của anh, anh nhất định sẽ giành được tiền thưởng."
Thẩm Ninh nhảy xuống giường, đôi chân ngắn chạy ra khỏi căn phòng trọ chật hẹp, vội vàng rửa mặt trong nhà vệ sinh công cộng rồi lập tức kéo cậu bé vào quán net.
Phố Tây Mậu, khu nghèo nàn nhất địa phương, phần lớn người sống ở đây đều là những đứa trẻ mồ côi và những người mẹ góa bụa trôi giạt từ khắp nơi.
Thẩm Ninh chuyển đến đây cùng với anh Cửu của cậu khi 9 tuổi, anh Cửu rất thông minh, có lẽ bởi vì từng đi hai năm, tuy bị đập đầu nên không nhớ được chuyện trước kia, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra chữ viết trên tường.
Ngay cả chữ viết của Thẩm Ninh cũng do anh dạy từng nét một.
Ngày hôm đó, Thẩm Ninh đã không được như ý nguyện ăn kẹo hồ lô, không phải anh Cửu không thắng, mà có lẽ vì tuổi còn nhỏ, bị bốn người khác trong đội ép chia tiền thưởng.
500 đồng tiền thưởng đến tay Thẩm Ninh chỉ còn lại 50 đồng.
Thẩm Ninh đau lòng ôm chặt 50 đồng tiền mặt đó, mắt đỏ hoe nhìn đám người cầm tiền đi uống rượu hát hò.
Từ ngày đó, cậu học cách đánh nhau, ai dám bắt nạt anh Cửu của cậu, cậu sẽ chặn họ ở trong ngõ, không nói hai lời đã giải quyết bằng nắm đấm.
Sau đó khi về nhà lại giả vờ là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hào hứng đưa tiền thưởng giành lại được cho anh Cửu.
"Anh Cửu, đây là tiền em nhặt chai đổi được, hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu được không?"
Cậu bé không bao giờ nghi ngờ Tiểu Thất của mình, anh sẽ cất tiền cẩn thận, trong kế hoạch của anh, anh muốn kiếm thật nhiều tiền, anh muốn đưa Tiểu Thất rời khỏi nơi tồi tàn này, muốn đưa cậu đến thế giới rộng lớn hơn để trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất.
Đáng tiếc, không như mong muốn...
Buổi sáng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, có tiếng leng keng phát ra từ tầng dưới.
Thẩm Ninh mơ màng mở mắt ra, cậu đã ngủ cả đêm trong phòng tắm, dù trong biệt thự có đủ hơi ấm, cậu vẫn lạnh run cả người.
"Khụ khụ khụ." Trong mũi vẫn còn mùi tanh của máu, Thẩm Ninh lảo đảo đứng dậy, cậu cúi xuống ghé bào trên bồn rửa từ từ rửa sạch vết máu trên mặt.
Người trong gương, quá tiều tụy, dưới hốc mắt một mảng xanh xao, nếu không phải đang ban ngày, e rằng sẽ bị người ta tưởng nhầm là ma hiện hình.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Ninh nhặt lọ thuốc dưới đất trước tiên uống hai viên, rồi mới chậm rãi mở cánh cửa bị khóa trái.
Cha Thẩm không nói hai lời đưa thẳng cho cậu một tấm thẻ, "5 triệu, sau này con phải ngoan ngoãn cho cha."
Thẩm Ninh vui vẻ nhận lấy, mỉm cười, "Cảm ơn cha."
Cha Thẩm nhíu mày một cách khó nhận thấy, ban đầu ông ta nghĩ Thẩm Ninh phát triển sai lệch, khuôn mặt của cậu vừa nhỏ lại đen, đôi mắt vô hồn, làn da thô ráp, hoàn toàn không giống như con của nhà họ Thẩm, dù sao thì hồi trẻ Thẩm phu nhân cũng là một trong ba đại mỹ nhân của Yên Kinh, là nhân vật nổi tiếng trong kinh.
Nhưng lúc này ông ta mới nhận ra, có lẽ không phải Thẩm Ninh phát triển sai lệch, mà là bị phủ một lớp bụi bặm, khi lớp bụi bặm này biến mất, có thể cậu sẽ trở thành đứa con giống Thẩm phu nhân nhất.
Thẩm Ninh đóng cửa lại, nắm chặt tấm thẻ ngân hàng, trong mắt cậu không thể ngăn được sự kích động.
"Anh Cửu, em có tiền rồi, từ giờ em không cần phải tiết kiệm tiền thuốc nữa, khi em khỏe hơn, em có thể đến tìm anh."
Hai mươi năm mờ mịt của cậu dường như cuối cùng cũng đón nhận ánh sáng, cậu không thể chờ đợi được mở vali ra, giở từng bộ quần áo giặt đã phai màu ra, cuối cùng tìm thấy bức ảnh duy nhất mà cậu giấu ở đáy vali.
Trong thực tế, anh Cửu cao hơn Tiểu Thất hai cái đầu, nhưng trong khoảnh khắc chụp ảnh, anh lại cúi người xuống, hai nụ cười hiện lên trong ống kính.
Đã hai năm trôi qua.
Thẩm Ninh nhẹ nhàng vuốt ve chàng trai trong bức ảnh, không nỡ rời xa, vô cùng trân trọng.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thẩm Ninh cẩn thận giấu bức ảnh đi, hỏi: "Ai đó?"
"Là tôi." GiọngThẩm An từ bên ngoài truyền đến.
Thẩm Ninh mở cửa, đánh giá Thẩm An từ trên xuống dưới, nói: "Cậu có việc gì?"
Thẩm An nở nụ cười, "Tối qua tôi chưa kịp làm quen với anh, tôi muốn đến chào anh."
"Cậu nghĩ chúng ta có thể chung sống hòa hợp được ư?"
"Đương nhiên có thể, mặc dù tôi không phải con ruột của mẹ, nhưng những năm qua bà ấy đối xử với tôi còn tốt hơn cả con ruột, tôi đã xem bà ấy như mẹ ruột của mình."
"Vậy thì sao?"
Thẩm An cười tươi, "Vậy thì cho dù anh trở về, cũng không có tác dụng gì."
Thẩm Ninh không quan tâm, "Mới có vậy đã không diễn nữa?"
"Anh làm cho tình huống trở nên tồi tệ như vậy rồi, tôi còn cần diễn gì nữa?" Thẩm An chặc lưỡi, "Nhìn anh kìa, thật bẩn thỉu, nghe nói từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đi học? Anh có biết chữ không?"
Thẩm Ninh cười, "Tôi thực sự không nhận ra nhiều chữ, nhưng bốn chữ "mặt dày mày dạn" tôi vẫn nhận ra, bây giờ nó đang in rõ trên mặt cậu, thật thú vị."
"Anh chỉ có thể nói suông thôi." Thẩm An kiêu ngạo ngẩng đầu, "Anh có tin không, chỉ cần bây giờ tôi chạy ra khóc một trận, chắc chắn cha mẹ sẽ không tha cho anh."
"Cậu định đổ tội cho tôi?"
Thẩm An nhướn mày, "Thế thì sao?"
Thẩm Ninh lắc đầu, "Chắc chắn khi nhà họ Thẩm mấy người đón tôi về cũng đã điều tra về quá khứ của tôi. Nếu đã biết tôi là ai, tại sao còn đến khıêυ khí©h tôi?"
Nói xong, Thẩm Ninh lập tức nắm tóc Thẩm An, không chút do dự đập cậu ta vào tường.
"Rầm." Thẩm An bị va vào tường đến choáng váng, một lúc lâu không phản kháng.
Thẩm Ninh đè chặt cậu ta vào tường, cúi xuống gần tai cậu ta, chế nhạo nói: "Cậu biết rõ tôi không phải hạng vừa đâu mà còn dám đến vu khống đổ tội, vậy tôi sẽ giúp cậu, để cho vở kịch của cậu thật hơn một chút."
Thẩm An luống cuống: "Anh định làm gì? Buông tôi ra, anh không thể..."
Thẩm Ninh không để ý đến tiếng la hét của cậu ta, hai tay nắm chặt cánh tay cậu rồi thực hiện một cú ném qua vai hoàn hảo.
"Phịch." Thẩm An bị ném xuống đất, ngay lập tức đau đớn đến mức nội tạng như bị xáo trộn.
Thẩm Ninh không dừng lại, cậu lại kéo Thẩm An dậy, như thể đang kéo một con chó, lôi cậu ta ra khỏi lãnh thổ của mình.
Thẩm An bị cậu ném ra ngoài, nằm bẹp trên cỏ, xung quanh có hai ba công nhân đang dọn dẹp sân, ai nấy đều sững sờ cầm kéo, mãi không thể hành động.
Thẩm Ninh vỗ tay một cái, nhìn chằm chằm vàoThẩm An đang nằm bất động trên đất, cười khẽ: "Cậu thử chọc giận tôi lần nữa xem!"