Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Người Ghét Rất Xấu Xa

Chương 23: Cậu suýt nữa đã chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Cửu bị logic này của cậu chọc cười, từ đầu đến cuối không phải em nói không cần tôi sao? Dù là trước đây hay bây giờ, người buông tay từ trước đến nay... chỉ có mình em thôi!

Thẩm Ninh đứng dậy, cậu thử thăm dò tiến lại gần anh một chút. Nhưng Tần Cửu lại tránh né lùi lại một bước, như đang nói rõ ràng với đối phương rằng, bọn họ nên phân định rõ ranh giới giữa hai người.

Thẩm Ninh cảm nhận sự xa cách của anh, cũng không còn liều lĩnh áp sát, cậu nhìn khoảng cách giữa hai người, rõ ràng chỉ cách một mét, nhưng cậu lại cảm thấy như xa cách nhau ngàn dặm. Cậu hiểu rõ trong lòng, nếu hôm nay mình rời khỏi đây, có lẽ thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.

"Tứ Nguyệt rất tốt, tôi chúc phúc cho hai người." Tần Cửu đặt cây dù xuống đất, rồi quay người chuẩn bị vào nhà.

Đầu óc Thẩm Ninh vốn đã chậm, sự chậm chạp do thiếu máu khiến cậu mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.

"Anh Cửu, có phải anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?" Thẩm Ninh gấp gáp đuổi theo.

Tần Cửu liếc cậu một cái, "Thẩm Ninh, nếu cậu muốn sống cuộc sống của một người bình thường, thì không nên tới quấy rầy tôi hết lần này đến lần khác, Tứ Nguyệt cũng là người vô tội."

"Anh Cửu, em và Tứ Nguyệt không có quan hệ gì cả, cô ấy đến Yên Kinh chỉ là..."

"Thẩm Ninh, có thể khiến một cô gái ngàn dặm xa xôi chạy đến nương tựa cậu, cô ấy tuyệt đối tin tưởng cậu, cậu không nên tiếp tục làm tổn thương cô ấy."

Tần Cửu tay phải nắm chặt tay nắm cửa, giọng anh bình thường, sắc mặt bình tĩnh, nhưng gân xanh rõ ràng trên mu bàn tay vẫn lộ ra sự không cam lòng và thất vọng của anh.

"Anh Cửu, từ trước đến nay em chỉ thích mình anh thôi."

Tần Cửu không nghe cậu giải thích gì nữa, đẩy cửa ra rồi bỏ đi.

"Anh Cửu..."

Tần Cửu không dám quay đầu lại, anh gần như chạy trốn khỏi hiện trường, anh sợ bản thân chỉ cần dừng lại một giây, tất cả vẻ ngoài giả vờ tự tại kia sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Hai năm trước, anh có thể bình tĩnh rời đi. Hai năm sau, anh làm không được việc thản nhiên buông tay.

Thẩm Ninh, lần này rõ ràng là em đến quấy rầy anh trước!

Xạ thủ tân binh chỉ định ra ngoài đi vệ sinh tiện thể hút điếu thuốc, nào ngờ lại nghe được bí mật động trời của đội trưởng. Lúc này lại bị đương sự bắt gặp tại trận, Hứa Mộng Kiệt hận không thể đào một cái hố chôn mình đi.

Tần Cửu cũng không ngờ sau cửa lại có người, khi hai người đối mặt nhìn nhau, trong đầu anh chỉ có một từ: gϊếŧ người diệt khẩu!

Hứa Mộng Kiệt sợ đến mức suýt quỳ xuống tại chỗ, anh ta vội vàng khẳng định lập trường trước: "Đội trưởng, em thề với sự nghiệp thi đấu của mình, nếu chuyện hôm nay có người thứ tư biết, sau này support cũng có thể đánh thắng được em!"

Tần Cửu bình tĩnh lại một chút, chỉ ẩn ý sâu xa liếc cậu ta một cái, "Không cần thề, Triệu Dương cũng có thể đánh thắng cậu."

Hứa Mộng Kiệt: "..."

Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục! Nhưng cậu ta chỉ dám giận mà không dám nói, chỉ có thể thừa dịp đội trưởng rời đi, lén liếc nhìn người đáng thương ngoài cửa.

Nghe động tĩnh này, đội trưởng hình như đã từng có một đoạn tình duyên với Thẩm Ninh này, nhưng người đáng thương này hình như đã phản bội đội trưởng nhà mình.

Hứa Mộng Kiệt toàn thân đều phấn khích, chuyện này có được tính mình là người duy nhất biết đội trưởng bị cắm sừng không?

Thẩm Ninh thất hồn lạc phách rời khỏi câu lạc bộ, cậu cảm thấy bệnh tình của mình có lẽ đã trầm trọng hơn, nếu không tại sao lại thở không nổi, đi bộ một hồi, cậu có cảm giác mình sẽ bị trực tiếp nghẹt thở mà chết.

Tại bệnh viện.

Tứ Nguyệt ngồi bên giường bệnh đã khóc sưng cả hai mắt.

Thẩm Ninh vừa tỉnh dậy liền thấy hai con mắt đỏ au sưng húp, suýt chút nữa lại choáng váng ngất đi.

Tứ Nguyệt vội vàng vỗ vỗ ngực cậu, "Cậu thế nào rồi?"

Thẩm Ninh thắc mắc: "Cậu khóc thành ra thế này, là tình trạng của dì không tốt sao?"

Tứ Nguyệt trách móc trừng mắt nhìn cậu, "Là cậu, cậu biết cậu suýt nữa đã chết rồi không?"

Thẩm Ninh lúc này mới phản ứng được mình lại vào viện, cậu nói: "Không phải tôi đang ở nhà sao?"

"Nếu tôi về muộn hơn nửa tiếng nữa, thi thể cậu đã lạnh ngắt rồi."

Thẩm Ninh bị cô chọc cười, nhịn không được nói: "Làm gì có nghiêm trọng như thế? Tôi chỉ cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ một giấc thôi."

"Cậu gọi đó là ngủ à? Cậu đã bất tỉnh rồi, bác sĩ nói chậm thêm vài phút nữa là tim cũng ngừng đập luôn rồi."

Thẩm Ninh hoàn toàn không nghĩ sẽ như vậy, cậu mơ màng về đến nhà, trong đầu cứ như bị người ta bỏ thuốc, cậu mở mắt thế nào cũng không ra, thế là cứ ngang nhiên nằm phịch xuống ghế sofa.

Tứ Nguyệt kinh hãi nói: "Người cậu lạnh quá, cậu bị đông lạnh ở ngoài bao lâu rồi?"

Thẩm Ninh cũng không biết mình bị đông bao lâu, cậu đi bộ một đường từ câu lạc bộ về, tuyết càng rơi càng lớn, cậu càng đi càng mệt.

Tứ Nguyệt nhìn đôi chân bị đóng băng đến tím tái của cậu, "Tần Cửu có nói gì với cậu không?"

"Anh ấy không nói gì cả, thời gian gần đây mọi người đều đang bận rộn tập luyện, anh ấy hoàn toàn không có thời gian để ý đến tôi."

"Tiểu Thất, tôi không phải đồ ngốc, tôi có thể cảm nhận nỗi buồn của cậu."

Tứ Nguyệt lắc đầu, "Anh ta không tin cậu đúng không? Tôi sẽ đi tìm anh ta."

Thẩm Ninh nắm chặt lấy cánh tay cô, nhưng vì không đủ sức lực, bị cô kéo cả người ngã xuống giường theo đà.

Tứ Nguyệt hoảng hốt đỡ người dậy, "Có bị thương chỗ nào không?"

Thẩm Ninh siết chặt cánh tay cô, "Tứ Nguyệt đừng đi quấy rầy anh Cửu, giải đấu lần này rất quan trọng với anh ấy, là lần ra mắt đầu tiên của đội họ, cậu đừng đi tìm anh ấy."

Tứ Nguyệt cắn răng, cuối cùng vẫn từ bỏ ngồi lại bên giường, "Được, tôi sẽ đợi anh ta thi đấu xong. Tiểu Thất, chúng ta nhất định phải nói rõ những chuyện đó."

"Được, chúng ta nói rõ."

"Đến lúc đó cho dù anh ta quỳ xuống cầu xin tôi cho gặp cậu, tôi cũng sẽ chặn ở cửa không cho anh ta vào."

Tứ Nguyệt hung dữ đe dọa.

"Tứ Nguyệt, làm sao cậu chặn nổi anh ấy với đôi tay đôi chân bé nhỏ này được chứ."

Tứ Nguyệt cau mày, "Tôi sẽ đi học võ."

Thẩm Ninh che miệng cười nói: "Tứ Nguyệt, chúng ta đâu có nhiều tiền."

Tứ Nguyệt giận dữ đá chân lên không trung, "Dù sao tôi cũng không thể để thằng cha chết tiệt kia được lợi."

Thẩm Ninh yếu ớt nằm lại trên giường, đúng vậy, đến lúc đó không thể dễ dàng để anh ấy vào, trừ khi anh ấy dỗ dành mình...

Đầu năm mới, ngày đầu năm, nhà họ Thẩm khách khứa đầy nhà.

Thẩm Ninh cũng bị gọi về, thật ra cậu hết sức không muốn đi, nhưng dù sao nhà họ Thẩm mỗi tháng vẫn cho cậu mấy chục nghìn tiền sinh hoạt, xét trên góc độ tiền bạc, cậu không thể không cho họ thể diện này.

Thẩm Cảnh nhìn thấy Thẩm Ninh rõ ràng gầy đi rất nhiều, có chút khó hiểu, người này bình thường không ăn cơm sao, sao mỗi lần đều gầy hơn? Nhưng mà, hình như cậu trắng hơn nhiều.

Thẩm Ninh quả thực trắng hơn sáng hơn, cả người trong bộ lễ phục mà nhà họ Thẩm sắp xếp, như bao phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, nhìn từ xa, tựa như một con búp bê sứ trắng, tinh xảo quý giá.

Xung quanh có không ít người chú ý tới cậu công tử thứ tư của nhà họ Thẩm lần đầu xuất hiện này, đúng vậy, không sai, nhà họ Thẩm tuyên bố với bên ngoài cậu và Thẩm An là anh em sinh đôi, cậu đứng thứ tư.

Buồn cười làm sao, rõ ràng cậu còn lớn hơn Thẩm An hai tháng.
« Chương TrướcChương Tiếp »