Chương 19: Chẳng phải cậu chê tôi ghê tởm sao?

Cơ thể của Thẩm Ninh rất khó chịu, lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy không kiểm soát. Bên tai cậu ồn ào như thể có người liên tục gọi tên cậu.

Tần Cửu thừa nhận mình suýt bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, anh gần như là lăn một vòng chạy tới bên giường.

Anh không hiểu vì sao Thẩm Ninh lại chảy máu mũi. Hoảng sợ, anh vội nâng người dậy khỏi giường, sợ để nằm ngửa sẽ bị sặc máu. Cổ Thẩm Ninh yếu ớt ngửa ra sau, vẫn bất tỉnh. Tay Tần Cửu ôm lấy Thẩm Ninh run rẩy không kiềm chế được, đối với một tuyển thủ thể thao điện tử mà nói, tay run là chuyện chí mạng.

"Thẩm Ninh, cậu tỉnh lại đi." Tần Cửu liên tục gọi tên cậu, đến khi anh nghĩ ra việc gọi điện thoại kêu người, người trong lòng mới tỏ ra có chút động tĩnh.

Thẩm Ninh mơ màng mở mắt ra, đầu tiên cậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm. Đến khi trước mắt dần dần tỉnh táo lại, cậu mới giật mình phát hiện mình lại bị chảy máu mũi.

Tần Cửu nhìn cậu chằm chằm, không dám nói câu nào, trong đầu nảy ra muôn vàn ý nghĩ đáng sợ. Thẩm Ninh không cho là đúng, lau lau mũi: "Phòng quá khô, xin lỗi, có vẻ như em làm dơ gối của anh rồi." Tần Cửu tiếp tục nhìn cậu nửa tin nửa ngờ.

Thẩm Ninh giật ra mấy tờ giấy chặn mũi: "Ngày mai em sẽ giặt sạch cho anh."

"Thẩm Ninh, rốt cuộc câu nào của cậu là thật?" Tần Cửu đột nhiên hơi sợ hãi, sợ mỗi câu cậu nói đều là thật.

Thẩm Ninh phì cười một tiếng: "Anh Cửu, nếu anh chịu tin em, thì mỗi câu em nói đều là thật."

"Thẩm Ninh, tôi đang rất nghiêm túc hỏi cậu." Tần Cửu nắm chặt tay cậu.

"Anh Cửu, chúng ta có thể quên quá khứ được không? Không hỏi những chuyện đúng sai nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!" Thẩm Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại.

Tần Cửu buông lỏng sự kiềm chế với cậu: "Tại sao phải quên quá khứ?"

Trong mắt Thẩm Ninh rưng rưng: "Mấy chuyện đó đều là những chuyện không vui."

"Nhưng tôi không thể quên." Tần Cửu đứng dậy, tự giễu cười một tiếng: "Khi tôi giao trọn tấm chân tình cho cậu, cậu đập vỡ nó không chút thương tiếc. Bây giờ cậu lại đến nói chuyện tình cảm với tôi. Thẩm Ninh, đã không còn ý nghĩa gì nữa."

"Anh Cửu, trước đây em đã phạm quá nhiều sai lầm, anh đều có thể tha thứ cho em. Bây giờ anh hãy tha thứ cho em lần cuối được không?" Thẩm Ninh nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, cố gắng níu kéo.

Tần Cửu hất tay cậu ra: "Thẩm Ninh, có lẽ cậu cảm thấy đồng tính luyến ái rất ghê tởm, nhưng tôi chỉ yêu một mình cậu. Không phải tôi chỉ thích đàn ông, tình cờ người tôi thích lại là con trai mà thôi."

"Không phải vậy đâu anh Cửu, em không thấy ghê tởm, em cũng yêu anh mà." Thẩm Ninh không cam lòng, lại nắm lấy vạt áo anh.

Tần Cửu quay người đi, càng tránh né bước đi mấy bước, cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Tối nay cậu cứ ở lại đây, từ ngày mai, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Anh gần như chạy trốn rời khỏi phòng.

Thẩm Ninh ngồi phịch xuống giường, trong phòng rõ ràng mở điều hòa, nhưng Thẩm Ninh lại cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương, giống như toàn bộ tuyết bên ngoài cửa sổ đều thổi vào, khiến cậu rùng mình run rẩy.

Cậu không nghĩ tình hình sẽ thành ra như vậy, cậu chỉ muốn quên đi quá khứ. Anh Cửu, quá đau đớn rồi, những chuyện xưa thật sự không đáng nhớ lại.

Thẩm Ninh kiệt sức nằm xuống giường, trước mắt mờ mịt như có vô số ánh sáng lóe lên

...

"Giường 25 còn nợ viện phí, hôm nay nhất định phải bù vào."

Thẩm Ninh bị đuổi ra khỏi bệnh viện, cậu cũng chẳng biết mình đi về nhà như thế nào, ý thức mơ hồ, trước mắt tối sầm.

Nhân ngày sinh nhật, anh Cửu đặc biệt xin phép đội về nhà.

Thẩm Ninh thức trắng cả đêm, sắc mặt hơi tái nhợt và tiều tụy. Nghe thấy tiếng động, cậu chậm chạp nhìn về phía cửa.

"Tiểu Thất, sinh nhật vui vẻ." Anh Cửu xách bánh kem, mỉm cười bước vào nhà.

Khóe môi Thẩm Ninh cứng ngắc, nở nụ cười khổ.

Anh Cửu ngồi xổm trước mặt cậu: "Sao Tiểu Thất của chúng ta trông không vui thế này?"

Thẩm Ninh lắc đầu: "Anh Cửu, anh ngồi đây được không, em muốn nói chuyện với anh một lúc."

Anh Cửu kéo ghế ngồi cạnh cậu: "Tiểu Thất muốn nói gì?"

"Anh Cửu càng ngày càng giỏi, sau này có phải sẽ trở thành thành viên chính thức trong đội tuyển quốc tế không?"

"Ừm, chắc chắn sẽ có ngày đó."

Thẩm Ninh mỉm cười: "Anh Cửu, anh giỏi quá."

Chàng trai nghi ngờ nhìn Tiểu Thất đang có hành vi rất kỳ lạ, cúi đầu, tiến lại gần.

Đôi mắt Thẩm Ninh rất đẹp, tựa như viên ngọc trong suốt lấp lánh, khiến người ta cam tâm tình nguyện bị giam cầm. Anh Cửu hơi mất kiểm soát, khoảnh khắc tiến sát lại gần đã có một sự xúc động điên cuồng chiếm lĩnh đầu óc anh. Anh theo bản năng muốn tiến lại gần đối phương hơn nữa.

Thẩm Ninh đột nhiên lui lại, tránh nụ hôn của anh.

Anh Cửu nhíu mày, không hiểu sao lại có chút mất mát: "Tiểu Thất..."

"Anh Cửu, anh định làm gì?" Thẩm Ninh hoảng loạn đứng dậy như bị dọa sợ.

"Tiểu Thất, anh chỉ là..."

"Anh Cửu, em đã suy nghĩ cả đêm, em cảm thấy chúng ta sai rồi."

Trong phòng đột nhiên yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

"Tiểu Thất, em thấy sai ở chỗ nào?"

Thẩm Ninh giả vờ thản nhiên: "Hai người đàn ông sao có thể ở bên nhau? Như thế là trái với lẽ thường, chuyện này nói ra, quá kinh tởm."

Anh Cửu không thể tin được nhìn cậu, cố gắng tìm bằng chứng cho thấy cậu đang nói nhảm.

Thẩm Ninh tự mình gật đầu: "Em không thể ở cùng anh được. Bây giờ em chỉ cần nghĩ tới việc có quan hệ thân mật hơn nữa với anh, là nổi da gà, toàn thân run rẩy, ghê tởm buồn nôn."

"Tiểu Thất!"

"Hôm qua Tứ Nguyệt tỏ tình với em, em thử nắm tay cô ấy, hóa ra tay con gái mềm mại ấm áp như vậy. Anh Cửu, em sai rồi, thật ra em thích con gái."

Anh Cửu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm Ninh tiếp tục: "Đồng tính thật sự là việc ghê tởm nhất. Anh Cửu, chúng ta đều hãy bình tĩnh lại đi."

Chàng trai im lặng khác thường, dường như không tức giận hay thất vọng vì những lời này của cậu. Mười năm nương tựa lẫn nhau, hóa ra trong mắt cậu lại là chuyện ghê tởm nhất.

Thẩm Ninh đi vòng qua anh, giống như đang trốn tránh bệnh dịch: "Em đã xác nhận quan hệ với Tứ Nguyệt, em sẽ chuyển qua sống chung với cô ấy ngay. Anh Cửu, sau này chúng ta ai đi đường nấy đi."

"Tiểu Thất, nếu đây là quyết định của em, anh sẽ không níu kéo em. Chỉ là hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ không còn đường quay lại nữa."

Thẩm Ninh lôi vali ra: "Anh Cửu, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Bây giờ em chỉ cần nghĩ tới việc cả hai chúng ta đều là con trai nhưng lại có loại tình cảm đó là thấy ghê tởm."

"Là ghê tởm sao?"

"Đúng vậy, con gái đáng yêu như thế, tại sao chúng ta không sống cuộc sống của người bình thường?" Thẩm Ninh thoải mái cười to: "Sau này em và Tứ Nguyệt nhất định sẽ rất hạnh phúc."

"Mười năm, hóa ra đều là dành cho sai người..."