Chương 12: Anh ta thích đàn ông!

Tại bệnh viện.

Thẩm Ninh run sợ trong lòng nhìn bác sĩ, sợ rằng bọn họ sẽ vô tình lấy ra dụng cụ lấy máu.

May mắn là các triệu chứng dị ứng của cậu không quá nghiêm trọng, nguyên nhân gây dị ứng cũng rõ ràng. Bác sĩ chỉ kê một số loại thuốc đơn giản rồi cho phép cậu ra về.

Huấn luyện viên Lâm ngồi trên ghế với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, lo lắng đến nỗi một đêm sắp bạc tóc rồi.

Anh ta không nên tò mò ăn quả dưa đó, nếu không Thẩm Ninh đã không bị dị ứng, hơn nữa nếu cậu không bị dị ứng, Tần Cửu đã có thể hoàn thành buổi chụp hình một cách suôn sẻ.

Nhưng bây giờ, thậm chí bức ảnh đơn còn chưa hoàn thành, vả lại rõ ràng là bọn họ không thể quay lại kịp.

Huấn luyện viên Lâm sầu não bứt mấy cọng tóc, cảm thấy như sắp hói đầu tới nơi.

Thẩm Ninh bước ra từ phòng khám, cậu chỉ nhìn thấy huấn luyện viên đang ngồi trầm ngâm trên ghế, không thấy Tần Cửu vốn đang lo lắng trước đó.

Huấn luyện viên Lâm nghe thấy động tĩnh, đột ngột ngẩng đầu lên, lập tức đổi sang nụ cười nịnh nọt, "Tiểu Thẩm không sao rồi chứ?"

Thẩm Ninh hỏi: "Em có gây rắc rối cho mọi người không?"

"Chuyện này cũng không trách cậu, dù sao sức khỏe là quan trọng nhất." Huấn luyện viên Lâm cảm thấy đau lòng nhưng không dám bộc lộ.

Một người có thể khiến cho Tần Cửu bỏ tất cả để kiên quyết đích thân đưa đến bệnh viện, chắc chắn không chỉ đơn thuần là quen biết.

Huấn luyện viên Lâm bỗng cảm thấy quả dưa này ăn cũng khá ngon.

"Đội trưởng đâu rồi?" Thẩm Ninh hỏi.

Huấn luyện viên Lâm nhìn quanh với vẻ bối rối, "Cậu ấy vừa mới ở đây mà."

Tần Cửu trốn trong nhà vệ sinh, chỉ sau khi rửa mặt bằng nước lạnh anh mới hoàn toàn tỉnh táo.

Sao hôm nay mình lại phát điên như vậy?

Đáng lẽ anh phải nhận ra, dị ứng của Thẩm Ninh không quá nghiêm trọng. Nếu là trước đây, cậu đã ngất xỉu rồi, nhưng hôm nay cậu chỉ nôn một lần, chỉ một lần thôi.

Sao anh lại không thể ngồi yên được!

Tần Cửu không dám đối mặt với cậ nữa, chỉ né tránh bằng cách gửi một tin nhắn cho Huấn luyện viên Lâm: Tôi về trước đây.

Huấn luyện viên Lâm nhận được phản hồi, dở khóc dở cười nhìn Thẩm Ninh vẫn đang tìm kiếm, ho khan một tiếng rồi nói: "Trong team có việc, cậu ấy đã về trước rồi."

Thẩm Ninh cúi đầu xuống với vẻ thất vọng.

Làm sao cậu không đoán ra được, không phải Tần Cửu có việc phải đi trước, chẳng qua anh ấy đang né tránh mình thôi.

Buổi tối, tại nhà họ Thẩm.

Thẩm Ninh vừa bước vào phòng đã nhận ra bất thường, cậu nhanh chóng bước đến trước vali của mình, vừa mở ra thì quần áo không được xếp gọn gàng đã rơi ra hết.

Chỉ trong một cái nhìn, toàn bộ yếu tố nổ trong người cậu lập tức bốc cháy.

Thẩm An đang ở phòng khách cùng Thẩm phu nhân xem phim truyền hình, khi nghe thấy tiếng động từ sân sau, cậu ta chỉ hờ hững ngẩng đầu lên.

Thẩm Ninh di chuyển rất nhanh, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Thẩm An, không hề quan tâm đến sự hiện diện của Thẩm phu nhân, một tay tóm lấy cậu ta kéo khỏi ghế sofa.

Thẩm An giãy giụa dữ dội, "Thẩm Ninh, anh là thằng điên, anh định làm gì hả?"

"Ai cho phép cậu vào phòng tôi!" Thẩm Ninh ném mạnh người kia vào tường.

"Anh, anh đang nói nhảm gì vậy?"

Thẩm Ninh càng dùng sức ép cổ đối phương, đe dọa: "Tôi đã cảnh cáo cậu đừng chọc vào tôi nữa. Cậu thật sự nghĩ tôi không dám động vào cậu à!"

"Mẹ ơi, mẹ ơi..." Thẩm An cầu cứu nhìn về phía Thẩm phu nhân đang hoảng hốt.

Thẩm phu nhân giật mình tỉnh lại, quát lớn: "Thẩm Ninh, con buông An An ra."

Thẩm Ninh thở hổn hển, tiếp tục truy hỏi, "Ảnh của tôi đâu?"

Thẩm An giả ngây giả ngô, "Mẹ ơi, anh ta định đánh con, mẹ cứu con với."

"Thẩm Ninh, con buông An An ra." Thẩm phu nhân chạy lại.

Đôi mắt Thẩm Ninh đỏ quạnh nhìn chằm chằm vào Thẩm An đang cố tình giả ngu, ngón tay bắt đầu siết chặt, "Ảnh của tôi đâu."

Thẩm An cảm thấy khó thở dữ dội, mắt bắt đầu trợn ngược, cơ thể run rẩy không kiểm soát được.

Thẩm phu nhân hoảng sợ, luống cuống tìm cách gỡ tay Thẩm Ninh ra, "Con mau buông An An ra, con sẽ bóp chết nó mất."

"Tôi chỉ cần lấy lại ảnh của tôi." Thẩm Ninh mặc kệ Thẩm phu nhân đánh đấm vẫn không buông tay.

Thẩm An sợ hãi, cố gắng lấy hơi rồi vội vàng móc thứ trong túi ném xuống đất.

Thẩm Ninh vội vàng nhặt lên.

"Khụ khụ khụ." Thẩm An ôm cổ ho dữ dội.

Thẩm phu nhân vỗ lưng cho cậu ta, "An An, con có sao không? Có cần đi bệnh viện xem không?"

Thẩm An khóc lóc, "Mẹ ơi, anh ta định gϊếŧ con, anh ta vừa suýt bóp chết con rồi."

Thẩm phu nhân giận dữ nhìn Thẩm Ninh, "Thẩm Ninh, con đang làm gì vậy?"

Thẩm Ninh cẩn thận cất ảnh đi, hung dữ nhìn kẻ vừa vu oan giá họa, nói: "Nếu cậu còn vào phòng tôi nữa, tôi sẽ không chỉ bóp cổ cậu đơn giản như vậy đâu."

Thẩm An sợ hãi trốn sau lưng Thẩm phu nhân, yếu ớt nói: "Mẹ ơi, anh ta là đồng tính luyến ái, trong ảnh anh ta ôm một người đàn ông."

Thẩm phu nhân như sét đánh ngang tai, không dám tin nhìn Thẩm Ninh đang có vẻ mặt hung dữ.

"Tôi thích ai không liên quan gì đến cậu, nếu cậu còn động vào đồ của tôi nữa, tôi sẽ chặt tay cậu."

"Thẩm Ninh!" Thẩm phu nhân giơ tay run rẩy chỉ vào cậu, "Con thật sự, thật sự thích đàn ông sao?"

Thẩm Ninh không hèn nhát cũng không kiêu ngạo đáp: "Tôi không ăn trộm ăn cắp gì cả, tôi thích ai đó là tự do của tôi."

"Cút ra ngoài, cậu cút khỏi nhà họ Thẩm ngay lập tức." Thẩm phu nhân tức giận đập vỡ bình hoa, "Không ngờ tôi lại sinh ra một đồ điên. Lúc đó tôi nên để cậu chết trong bụng tôi mới phải."

Mảnh vỡ của bình hoa văng tứ tung, vô tình cắt vào mu bàn tay Thẩm Ninh, nhưng dường như cậu không cảm thấy đau đớn, đứng im như tượng.

Thẩm phu nhân vẫn tiếp tục chửi rủa, như thể người đối diện bà ta không phải là đứa con ruột mà bà ta đã mang nặng đẻ đau mười tháng, mà là kẻ thù hận thù sâu sắc. Bà ta dùng những lời độc địa nhất trong đời để nguyền rủa cậu chết không có chỗ chôn.

Thẩm Ninh nhìn người mẹ hoàn toàn mất lý trí, nở nụ cười bi thương.

Mẹ chưa bao giờ yêu cậu, đáng lẽ cậu phải biết điều đó từ lâu rồi.

Thẩm Ninh lảo đảo trở về sân sau, căn phòng lạnh lẽo tứ bề gió lùa, máu từ mu bàn tay nhỏ giọt dọc đường đi, nhưng cậu hoàn toàn không để ý.

Cuối cùng cậu kiệt sức ngã ngồi xuống sàn, tay trái hơi run rẩy, cậu phải cố gắng lắm mới lấy được tấm ảnh ra.

Hình ảnh Tần Cửu trên tấm ảnh đã bị cậu chạm vào nhiều đến mờ đi, nhưng cậu vẫn không ngừng vuốt ve nó.

Cậu biết đây là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình, là lý do để cậu tiếp tục kiên trì.

"Cốc cốc cốc." Thẩm Cảnh không đợi được sự đồng ý đã đẩy cửa bước vào.

Thẩm Ninh vẫn ngồi bệt dưới đất, ánh mắt tan rã nhìn đối phương.

Thẩm Cảnh bỗng cảm thấy có chút không đành lòng, cuộc điều tra của anh ta vẫn đang tiếp tục, nhưng hiện tại những thông tin thu được chỉ toàn là những hành vi xấu xa của Thẩm Ninh, đánh nhau gây gổ ba ngày vào đồn công an một lần.

Có thể nỗi khổ của người này đều là giả vờ.

"Hôm nay tâm trạng mẹ rất không ổn định, bác sĩ vừa kiểm tra xong và bảo chúng ta cố gắng đừng kích động mẹ nữa."

Làm sao Thẩm Ninh không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, cậu vịn giường chậm rãi đứng dậy.

Thẩm Cảnh tiếp tục nói: "Đây là một căn hộ của tôi ở Đông Thành, chiếc xe này cũng cho cậu lái, cậu cứ ở ngoài một thời gian đã, đợi khi tâm trạng mẹ ổn định rồi, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn."

Thẩm Ninh nhìn chìa khóa xe và thẻ ra vào trên bàn, lặng lẽ cất vào túi.

Thẩm Cảnh nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu, không kìm được hỏi: "Thẩm Ninh, cậu thật sự thích đàn ông sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Ninh trả lời không chút do dự.