Chung Tiểu Ấn mất thăng bằng, lại ngã xuống đất. Có lẽ vì tự trách bản thân, hoặc cảm thấy xấu hổ, nước mắt cậu ta bắt đầu rơi lã chã.
Nhìn bộ dạng thảm hại này của cậu, Thẩm Trác càng thêm tức giận, mắng: “Chung Tiểu Ấn, cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc lóc như vậy! Làm trợ lý mà ngay cả việc mua cà phê cũng không xong, tôi giữ cậu làm gì? Không làm được thì cút đi!”
Chung Tiểu Ấn khóc nức nở, cầu xin: “Thẩm Tổng, xin anh đừng sa thải tôi! Bố tôi đang bệnh, em trai tôi còn đi học—”
“Đủ rồi, tôi không làm từ thiện!” Thẩm Trác cau mày, “Ngày nào cũng khóc khóc khóc! Cậu làm bằng nước sao?”
Chung Tiểu Ấn nghe vậy, càng khóc to hơn.
Thẩm Trác: “...”
Thấy Thẩm Trác sắp nổi giận, Hà Hạn Ngư nhanh chóng đỡ Chung Tiểu Ấn dậy, cười xòa: “Thẩm Tổng, ngài rộng lượng, xin tha cho Tiểu Ấn một lần.”
Thẩm Trác lườm Chung Tiểu Ấn một cái, rồi tức giận bỏ đi.
Chung Tiểu Ấn vội vàng lau nước mắt và chạy theo sau, nhưng đi được vài bước, cậu dừng lại, quay đầu nhìn Hà Hạn Ngư và nói: “Cảm ơn anh.”
………………
Trong số các phụ huynh tham dự, người được chú ý nhất chắc chắn là cha của Cố Trạch Dã, ông Cố Quân Sơn.
Cố Quân Sơn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ kinh doanh điện gia dụng đến thương mại điện tử, nay đã tạo dựng một đế chế thương mại nổi tiếng toàn quốc. Ông có một cô con gái lớn rất xuất sắc, là người thừa kế tiềm năng, nhưng con trai út thì lại trở thành một thiếu gia ăn chơi, khiến ông vô cùng phiền lòng.
Nhân dịp chương trình tìm đến, Cố Quân Sơn nghĩ rằng nếu ông không quản được Cố Trạch Dã, thì chi bằng để khán giả toàn quốc giúp giám sát, may ra đứa con này còn cứu vãn được.
Theo yêu cầu của cha mình, Cố Trạch Dã miễn cưỡng tìm Hà Hạn Ngư trong đám đông và dẫn cậu đến trước mặt Cố Quân Sơn. “Bố, đây là bạn cùng bàn của con, Hà Hạn Ngư.”
Hà Hạn Ngư lễ phép chào hỏi: “Chào chú Cố.”
“Chào bạn học Hà,” Cố Quân Sơn mỉm cười thân thiện, “Trạch Dã không thích học, tính tình cũng không tốt, sau này có thể sẽ làm phiền con giúp chú giám sát nó một chút.”
Hà Hạn Ngư ngoan ngoãn đáp: “Chú Cố cứ yên tâm, cháu sẽ trông chừng cậu ấy.”
Cố Trạch Dã khó chịu khi bị quản lý, lớn tiếng nói với Hà Hạn Ngư: “Mày là cái thá gì chứ? Đừng tưởng thắng được một lần đánh cược là có thể làm đại ca của tao. Mày chả là cái đinh gì cả!”
“Trạch Dã!” Gương mặt Cố Quân Sơn lập tức nghiêm lại, “Mau xin lỗi bạn học Hà!”
Hà Hạn Ngư khoát tay, hào phóng nói: “Chú Cố, Trạch Dã chỉ là không phục thôi. Sau này cháu thắng thêm vài lần nữa, cậu ấy tự khắc sẽ phục.”
Cố Trạch Dã xắn tay áo, thách thức: “Được thôi, chúng ta đánh một trận ngay bây giờ!”
Đạo diễn Quách luôn chú ý đến động tĩnh bên này, thấy vậy liền vội vàng tới hoà giải: “Quân tử động khẩu không động thủ. Hay là thế này nhé, cuối tuần sau có cuộc thi viết chính tả chữ Hán, hai em đấu với nhau đi.”
Là đạo diễn của chương trình tạp kỹ, điều Quách Đạo sợ không phải là mâu thuẫn, mà là ai cũng cư xử đúng mực. Cuộc tranh đấu giữa bạn học Hà và Cố, ông rất sẵn lòng chứng kiến, thậm chí còn tiếp thêm động lực cho cả hai.
“Được thôi. Hà Hạn Ngư, chờ làm đàn em của tôi đi!” Cố Trạch Dã không tin được mình sẽ thua trong môn ngữ văn trước một thí sinh nghệ thuật. Lần trước vì bị mánh khóe của Hà Hạn Ngư mà thua, lần này Cố Trạch Dã nhất định sẽ giành lại vị thế, khiến Hà Hạn Ngư phải khóc lóc gọi mình là “đại ca.”
Ba giờ chiều, buổi lễ tuyên thệ bắt đầu.
Quách Đạo trong vai trò hiệu trưởng tạm thời, phát biểu khai mạc: “Rèn luyện chuẩn bị, chỉ để dùng kiếm vào tháng sáu. Gió xuân đã mang theo khúc hiệu lệnh chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm mới. Đã đến lúc lớp Tình Hạc bắt đầu giai đoạn nước rút cho kỳ thi…”
Sau Quách Đạo, là đến giáo viên chủ nhiệm. Vừa bước lên bục giảng, Tiêu Tình Hạc đã được chào đón bởi tràng pháo tay và tiếng reo hò từ các học sinh bên dưới.