Chương 30

Khi Tần Minh Xuyên nói câu này, Thẩm Hoài Hi vừa vặn bước vào.

Cậu ta liếc nhìn Tô Tinh Dao vẫn đang hôn mê nằm trên giường, rồi giả vờ như không biết gì đi đến bên cạnh Tần Minh Xuyên.

" Tô Tinh Dao vẫn còn chưa tỉnh lại sao?"

Vừa nãy Tưởng Tử Hàng gọi điện vẫn luôn hỏi tình trạng của Tô Tinh Dao, đồng thời suy đoán liệu Tô Tinh Dao có phải cố ý ngất xỉu trước mặt nhiều người như vậy để hại anh ta hay không.

Thẩm Hoài Hi cũng không rõ Tô Tinh Dao có ý định hại Tưởng Tử Hàng hay không, nhưng bây giờ cậu ta đang nghi ngờ cậu cố tình giả vờ yếu đuối đáng thương trước mặt Tần Minh Xuyên.

Phải công nhận rằng cậu quả thật đã thành công, cách Tần Minh Xuyên nhìn cậu vừa rồi, là thực sự đang thương tiếc cho cậu.

Thái độ này của Tần Minh Xuyên đối với Tô Tinh Dao khiến cậu ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng cậu ta không dám thể hiện trực tiếp những suy nghĩ trong lòng xấu xa như vậy trước mặt Tần Minh Xuyên.

Dù sao nó cũng không phù hợp với hình ảnh con người đơn thuần bình thường cậu ta thể hiện ở trước mặt đối phương.

Thế là khi cậu ta mở miệng lần nữa, lời nói ra miệng biến thành: "Minh Xuyên, anh đến khách sạn nghỉ ngơi trước đi, em sẽ ở đây chăm sóc cho Tinh Dao."

Khi nghe Thẩm Hoài Hi nói như vậy, Tần Minh Xuyên tự nhiên cảm thấy vô cùng yêu thương cậu ta, lập tức từ chối lời đề nghị của cậu ta.

"Em đi ngủ đi, anh ở đây chờ cậu ấy."

Thẩm Hoài Hi lắc đầu, "Em ở đây với anh."

Cậu ta không muốn để cho hai người bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau, vì vậy cậu ta quyết định cũng ở lại đây.

Thẩm Hoài Hi nhất quyết phải ở lại, Tần Minh Xuyên cũng không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Hoài Hi, bị sự lương thiện và rộng lượng của cậu ta làm cho cảm động.

"Dì Ôn nói thế nào?"

Hai người ngồi một lúc, Tần Minh Xuyên hỏi Thẩm Hoài Hi về cuộc điện thoại khẩn cấp vừa rồi.

Vừa nãy cậu ta ra ngoài nghe điện thoại rất lâu, nên anh ta nghĩ rằng là do người trong nhà gọi đến.

Thẩm Hoài Hi bị hỏi đến cảm thấy có hơi chột dạ, ngay lập tức tìm cách biện minh cho bản thân.

"Còn chưa gọi, đã muộn như thế này rồi, em sợ bọn họ biết sẽ lo lắng."

Mặc dù nói như vậy, nhưng thực tế cậu ta lại không hề nghĩ đến việc nói cho ba mẹ nuôi biết về tình hình của Tô Tinh Dao.

Cậu ta biết rõ, bây giờ người trong nhà bởi vì Tô Tinh Dao bỏ nhà đi và chuyện tiệc sinh nhật nên đang rất không chào đón cậu.

Trong tình huống như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ không ngu ngốc đưa cơ hội cho Tô Tinh Dao đến trước mặt ba mẹ nuôi tỏ ra đáng thương để làm dịu mối quan hệ giữa họ.

Sau khi giải thích xong, Thẩm Hoài Hi sợ Tần Minh Xuyên tự mình điện thoại, bắt đầu thuyết phục anh ta.

"Minh Xuyên, anh cũng đừng nên nói chuyện này cho ba mẹ em biết, bọn họ vẫn còn đang giận."

Tần Minh Xuyên nhìn tình trạng của Tô Tinh Dao rõ ràng đang rất tệ, lông mày khẽ nhíu lại, "Nhưng anh cảm thấy nói cho bọn họ biết sẽ tốt hơn, tình trạng bây giờ của Tinh Dao không tốt lắm."

Đối với sự quan tâm của Tần Minh Xuyên dành cho Tô Tinh Dao, Thẩm Hoài Hi kìm nén cảm giác không thoải mái trong lòng, tiếp tục dùng giọng điệu vì muốn tốt cho Tô Tinh Dao để ngăn cản anh ta.

"Hôm sinh nhật của mẹ anh của đã nhìn thấy là Tô Tinh Dao không cho mẹ mặt mũi, mẹ tức giận đến mức không cho chúng em về nhà nhắc tên cậu ấy nữa..."

Sau khi nói xong, lo lắng rằng Tần Minh Xuyên sẽ không tin, cậu ta lại một lần nữa nhấn mạnh.

"Thực ra... em chỉ sợ bọn họ sẽ không đến. Dù sao thì tình hình hiện tại của Tinh Dao không tốt, em sợ vì chuyện này mà làm cho mối quan hệ giữa bọn họ sẽ càng căng thẳng hơn."

Nghĩ đến Ôn Ninh Thù bị Tô Tinh Dao làm tức đến mức phải rời khỏi buổi tiệc sinh nhật, Tần Minh Xuyên cảm thấy những gì Thẩm Hoài Hi nói cũng có lý, cuối cùng anh ta cũng không dây dưa vấn đề này nữa mà đồng ý.

"Được, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này nữa, chờ Tinh Dao tỉnh dậy rồi hỏi ý cậu ấy."

Thẩm Hoài Hi cười gật gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Cậu ta biết khi Tô Tinh Dao tỉnh dậy, cậu chắc chắn sẽ không liên lạc với ba mẹ.

Nhưng vì sự quan tâm vừa rồi của Tần Minh Xuyên đối với Tô Tinh Dao đã vượt ra ngoài phạm vi bình thường, Thẩm Hoài Hi cảm thấy không hài lòng và ngay lập tức bắt đầu dựng chuyện.

"Em thấy tình trạng của Tinh Dao có vẻ đã tốt hơn nhiều, bác sĩ không phải đã nói chỉ là bị cảm thôi sao? Tại sao lâu như vậy vẫn còn chưa tỉnh lại, người bị cảm cũng không thể hôn mê lâu như vậy chứ?”

Tần Minh Xuyên không hiểu được ám chỉ ẩn sau lời nói của Thẩm Hoài Hi, ngược lại anh ta còn kiên nhẫn giải thích, "Có thể là do vết thương trên cơ thể cậu ấy bị nhiễm trùng nên gây ra viêm nhiễm."