Chương 9

Mấy năm nay cậu ít khi giao tiếp với người ngoài, cậu còn có thể miễn cưỡng ứng phó với đám bạn của Trình An hôm nay, nhưng người như Tạ Sùng Nghiễn, việc giao tiếp rõ ràng cần kỹ năng và phương pháp.

Hơn nữa, cậu là người chủ động đề nghị.

Nghĩ đến đây, Trình Phạm hơi khó mở lời.

Tạ Sùng Nghiễn ngồi bên trong rõ ràng rất thong dong, tay trái kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng đáp lại câu hỏi của người khác, thỉnh thoảng giơ ngón tay đẩy nhẹ kính lên, cổ tay đẹp thon gầy lộ ra nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Hai người đối diện là tổng giám đốc bất động sản Hạng thị và thái tử tập đoàn Phương Khoa, ba Trình vừa mới giới thiệu với mẹ Trình.

Hạng Chi cầm ly rượu cười nói: “Vũ Đàm để chiều lòng bạn gái nhỏ, đã hủy hợp đồng với đối tác, làm cho cha anh ta tức suýt chết, suýt nữa thì bị tước chức phó tổng.”

Phương Dụ Thần: “Anh trai anh ta đang để mắt tới, làm vậy để làm gì.”

“Cuồng tìиɧ ɖu͙©.” Tạ Sùng Nghiễn chưa từng tham gia vào cuộc trò chuyện, thản nhiên nói ba chữ.

Hạng Chi lười biếng nói: “Anh thì không cuồng tìиɧ ɖu͙©, nghe nói mấy hôm trước anh dành vài phút để dọn dẹp nhà họ Triệu, khiến họ đi khắp nơi nói anh lạnh lùng vô tình.”

Đôi mắt đào hoa sau cặp kính gọng bạc liếc nhìn nhẹ, Tạ Sùng Nghiễn cười khẽ: “Cũng là sự thật.”

Hạng Chi và Phương Dụ Thần mỉm cười nhìn anh ấy: “Anh có nghe nói gần đây nhà họ Trình muốn dựa vào nhà họ Tạ, muốn thông gia với các anh không?”

Trình Phạm nghe thấy câu này, tim không khỏi đập thình thịch. Lùi lại một bước nhỏ, cậu ấy do dự có nên tạm thời rời đi hay không, dù không có ý định nghe người khác trò chuyện, nhưng vẫn là bất lịch sự.

Giọng Tạ Sùng Nghiễn rất lạnh: “Nhà họ Trình nào?”

Hạng Chi: “Nhà họ Trình kinh doanh rạp chiếu phim, sở hữu hơn 300 rạp chiếu, tạm coi là doanh nghiệp vừa.”

Tạ Sùng Nghiễn nhớ lại: “Ừ.”

Hạng Chi: “Gần đây các rạp chiếu phim của họ hầu như đều đang quảng cáo kế hoạch Urban, hết sức bợ đít nhà anh, lại còn khen con trai họ thông minh đẹp trai trước mặt cha anh, để thông gia với anh.”

Tạ Sùng Nghiễn thờ ơ: “Bảo sao gần đây ông ấy cứ luôn bóng gió với tôi.”

Hạng Chi trêu chọc: “Nhà họ Trình tính toán muốn leo cao giỏi nhỉ, theo tôi thấy cha anh nên nghỉ hưu đi, lại còn phí lời với loại nhà nghèo khó này.”

Trình Phạm hiểu rõ địa vị của nhà họ Trình, lời nói của người khác dù khó nghe nhưng là sự thật.

Bên trái cậu là cửa sổ, khi quay đầu nhìn xuống toàn bộ khu biệt thự, cậu phát hiện ở một nơi rất xa, có một khu rừng cũ bỏ hoang chưa được khai thác.

5 năm đó, cậu đọc không ít tạp chí tài chính, cũng có thể ghi nhớ một số xu hướng kinh tế và các dự án tài chính tiềm năng, sau 6 năm khu rừng bỏ hoang này dường như sẽ trở thành khu thương mại tài chính nổi tiếng của thành phố Tân Đàm, thậm chí cả nước.

Với thông tin tài chính cậu ấy nắm giữ và thông tin về mẹ Tạ Sùng Nghiễn, việc hợp tác và kết hôn với Tạ Sùng Nghiễn là một tình huống đôi bên cùng có lợi, Trình Phạm không cho rằng mình thua kém người khác.

Cậu giơ tay lên, gõ nhẹ cửa gỗ của ban công.

Vừa nghe thấy tiếng động Hạng Chi và Phương Dụ Thần quay đầu lại.

Bộ vest trắng nổi bật trong đêm tối, việc luyện tập múa nhiều năm khiến Trình Phạm có thân hình cực kỳ đẹp, BST mùa xuân của Gucci mang ý nghĩa tuổi trẻ sôi nổi, khi được mặc trên người Trình Phạm, giống như những bông hoa anh đào trắng đang đung đưa trong đêm tối, hiếm có và đáng ngưỡng mộ.

Hạng Chi nhìn có chút ngẩn ngơ, bắt chéo chân: “Em trai đẹp trai này là ai đây?”

Tạ Sùng Nghiễn thản nhiên ngước mắt lên theo tiếng nói, nhìn thấy Trình Phạm, nói: “Là nhị thiếu gia nhà họ Trình.”

Phương Dụ Thần nghe nói là nhà họ Trình, không khỏi hứng thú, không biết xấu hổ trêu chọc: “Đây là thiếu gia đẹp trai mà nhà họ Trình muốn gả cho anh sao?”

Hạng Chi hùa theo: “Sùng Nghiễn, nếu anh không cân nhắc, tôi có thể thử.”

Trình Phạm hai đời cộng lại cũng chưa từng bị người ta chế giễu như vậy, trong chốc lát màng nhĩ như bị phủ một lớp sương mù.

Cậu liếc nhìn Hạng Chi, thản nhiên nói: “Tôi không thích anh.”

Phương Dụ Thần cười lớn: “Khá cá tính, xem ra em trai đã có người trong lòng rồi.”

Trình Phạm thấy họ quá bộp chộp, không muốn để ý, nhìn thẳng vào Tạ Sùng Nghiễn: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh vài câu, được không?”

Ánh mắt không gợn sóng của Tạ Sùng Nghiễn rõ ràng ngạc nhiên một chút, sau đó đáp lại một tiếng. Hạng Chi và Phương Dụ Thần lập tức đứng dậy, tiện tay vỗ vai Tạ Sùng Nghiễn: “Hai người nói chuyện riêng đi, chúng tôi đi đây.”

Trên ban công chỉ còn lại hai người, gió đêm thổi qua mái kính tầng trên cùng, phát ra tiếng xào xạc, rơi vào tai Trình Phạm, khiến cậu vô cớ hồi hộp.

Tạ Sùng Nghiễn dập tắt điếu thuốc, tiện tay vuốt lại mái tóc đen gọn gàng, đôi mắt đen như hắc diệu thạch trong đêm tối, yên lặng nhìn Trình Phạm đang ngồi bồn chồn.

Mùi hương tuyết tùng trên người Tạ Sùng Nghiễn ngày càng gần Trình Phạm, làm tâm trí cậu xao động, tâm trạng càng thêm căng thẳng.