Chương 8: Một nghìn tám trăm tám mươi tám lần luân hồi

Tạ Thư dựa vào cây đào, những cành cây gồ ghề làm lưng hắn đau nhức, hắn lặp đi lặp lại hỏi: "...Không cần phải đi gϊếŧ những người không đáng chết nữa rồi sao?"

"Ting, đính chính một chút. Những người ngài đã gϊếŧ sẽ trở thành những kẻ tội ác không thể tha thứ trong tương lai, gϊếŧ vợ cướp con, phạm tội không đếm xuể. Ngài không nên tha cho họ chỉ vì bọn họ còn trẻ."

"…"

Hắn mệt mỏi tựa vào trên cây đào, khóe miệng dường như muốn nhếch lên để đáp lại hệ thống, nhưng cuối cùng lại rũ xuống vì không còn sức lực. Đôi mắt vô hồn, lẳng lặng ánh lên hàng ngàn ánh đèn trên đỉnh núi Côn Lôn.

Không có một ánh đèn nào thắp sáng vì hắn.

"Phát hiện nhu cầu sống sót của ký chủ rất thấp. Hệ thống nhắc nhở ngài, sinh mệnh quý giá, hãy chăm sóc cơ thể của mình."

Tạ Thư hít thở nhẹ đến mức gần như không còn, sau một thời gian dài, hắn thì thào: "... Ngươi không thấy lời này của ngươi có chút tàn nhẫn không? Ta đã chết hơn một nghìn lần rồi, ngươi vẫn muốn ta yêu quý bản thân sao?"

"Đính chính lại. Mỗi lần ngài chết, vết thương sẽ hồi phục lại, ngài sẽ không bị tổn thương gì. Thiên Đạo sẽ bảo vệ ngài trường sinh trên thế gian."

Tạ Thư mở miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có thể ngây ngốc nhìn về phía xa.

"Mời ký chủ sống tốt trong thời gian tới," hệ thống - hay nói cách khác là "Thiên Đạo" trả lời: "Hệ thống Thiên Đạo cảm ơn ngài vì đã chết 1.888 lần để sửa chữa dòng thời gian."

"Ngài có một lần cơ hội ước nguyện, xin hãy chọn."

Tạ Thư cúi đầu, mái tóc rối bù che khuất gương mặt nhợt nhạt của hắn.

Trong lần luân hồi trước, sau khi Thẩm Thừa Chu vào bí cảnh Huyền Vũ thì đã chết. Khi Tạ Thư đến nơi, mọi thứ đã quá muộn.

Khi hắn ôm thi thể lạnh giá của Thẩm Thừa Chu, bỗng nhớ đến cái đêm ma tộc xâm chiếm, Côn Lôn diệt vong.

Tạ Thư mơ hồ nhớ lại, là Thẩm Thừa Chu cõng hắn, trong cơn gió bay phất phơ, bước trên mặt đất đầy máu, bước đi chừng ba nghìn bậc thềm đá, trốn đến nơi biên giới xa nhất của núi Côn Lôn.

Bên bờ sông Vong Xuyên, trong một thung lũng đầy đá lởm chởm, hắn được đại sư huynh bọc trong áo, nhét vào một hang động.

Bụng Thẩm Thừa Chu đầy máu, nhưng hắn ta chỉ cúi đầu, nói: "Chờ huynh ở đây."

Nhưng hắn ta không bao giờ trở lại nữa.

Đó là ký ức của lần luân hồi đầu tiên, lúc này đã mờ nhạt nhưng vẫn thúc đẩy hắn tiến về phía trước, trở thành một dấu ấn thời gian, nóng hổi khó nguôi trong lòng.

Một nghìn tám trăm tám mươi tám lần luân hồi thật dài, dài đến mức trở thành hàng trăm năm không thể đếm được, trở thành một vực thẳm giữa hắn và thời thanh xuân bồng bột của mình.

Dù có cố gắng bơi lội, vươn lên, cũng không thể nào hạ xuống được

Vì vậy, Tạ Thư nói: "... Vậy hãy giúp ta, cứu huynh ấy một lần nữa."

Coi như là trả lại cho hắn một giấc mộng cô đơn trăm năm.

Trong bí cảnh Huyền Vũ, Thẩm Thừa Chu và Chúc Mang bị lạc nhau, Tạ Thư một mình đến cửa hang của Hắc Huyền Vũ, cầm kiếm, chiến đấu với Hắc Huyền Vũ suốt ba ngày ba đêm thì Chúc Mang đột nhiên xông vào.

Hắc Huyền Vũ rất khó đối phó, nhưng cho đến khi Chúc Mang đột ngột hét lên ở cửa động: "Con của Huyền Vũ!"

Tạ Thư giật mình, mũi kiếm run lên, bị Hắc Huyền Vũ đánh trúng bụng, trước mắt tối sầm.

Hắc Huyền Vũ là hậu duệ của bốn thần thú cổ đại, nếu nói rằng Huyền Vũ Giáp là bảo vật không thể mua bằng hàng triệu linh thạch, thì con Huyền Vũ chính là linh thú tuyệt phẩm mà dù có tốn bao nhiêu tiên tài của một tông môn cũng khó mà mua được!

Sắc mặt của Chúc Mang đã thay đổi, Tạ Thư giật thót trong lòng, một ngụm máu dâng lên trong ngực, mắng: "Ngu ngốc! Đừng động vào nó!”

Trong động tối tăm, con non Huyền Vũ phát ra tiếng khóc nỉ non, Chúc Mang nhìn Tạ Thư đang vật lộn với Hắc Huyền Vũ, không chút do dự, liền đưa tay về phía sâu trong tổ.

Con non Huyền Vũ bị Chúc Mang bắt được, vừa sợ vừa hoảng, mở miệng cắn chặt vào tay Chúc Mang. Chúc Mang hoảng hốt, chợt thả mạnh xuống, khiến con thú nhỏ lập tức sùi bọt mép, khóc to hơn.

Hắc Huyền Vũ đang chiến đấu với Tạ Thư bỗng phát ra một tiếng gầm giận dữ, như sấm sét, nó quật cái đuôi khổng lồ, đánh mạnh Tạ Thư lên trên vách động.

Tạ Thư đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, cả hang động dường như sắp sụp đổ. Giữa đá vụn khắp nơi, bộ y phục màu đỏ của Tạ Thư đã bị máu nhuộm nhiều lần, rực rỡ như những bông hoa bỉ ngạn nở rộ trên cánh đồng.

Chúc Mang hoàn toàn không phải đối thủ của Hắc Huyền Vũ, thậm chí cậu ta còn chưa kịp rút kiếm, đã suýt bị một chưởng đánh bay.

Chuyện khiến cậu ta hoảng sợ và tuyệt vọng đó là Hắc Huyền Vũ lại mở to miệng máu, phát ra một sức hút khủng khϊếp!

Càng khiến Chúc Mang kêu la hơn nữa là, từ đan điền của cậu ta truyền đến một cơn đau như xé rách, Kim Đan dường như sắp thoát ra ngoài!

Chúc Mang vô cùng sửng sốt, cậu ta cố gắng vận chuyển linh lực, cố gắng chống lại sức hút khủng khϊếp của Hắc Huyền Vũ, miệng lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy... Trong điển tịch không hề ghi chép rằng Hắc Huyền Vũ có thể hút Kim Đan của người khác! Yêu Đan và Kim Đan là hai loại linh lực xung khắc, sao có thể…A!!!"

Linh lực của cậu ta vận chuyển càng lúc càng khó khăn, vẻ hoảng loạn trên mặt càng lúc càng nghiêm trọng, như thể linh hồn sắp bị Hắc Huyền Vũ kéo ra khỏi cơ thể.

Cậu ta hoảng sợ nhìn quanh, đột nhiên liếc thấy Tạ Thư nằm bên cạnh vũng máu.

Cậu ta như chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt biến đổi liên tục, nhưng ở bụng cậu ta, quả thật xuất hiện một chút ánh sáng màu vàng, Kim Đan sắp sửa thoát ra. Cậu ta cuối cùng đã sụp đổ, một tay chỉ vào Tạ Thư, kêu la cầu xin:

"Đừng, đừng! Ngươi đi móc Kim Đan của hắn, được không? Được không?"

====

Sự nuông chiều tạo ra kẻ vô ơn~~~