Đây giống một cái tát vả vào mặt hắn, hắn cảm thấy mặt mình nóng rát, ngón tay co rút dữ dội, lớn tiếng gọi: "Thẩm Thừa Chu!"
Thẩm Thừa Chu lạnh lùng quay đầu lại, nhìn hắn như nhìn một vật không có tình cảm. L*иg ngực Tạ Thư phập phồng dữ đội, cố gắng kiềm chế rất nhiều cảm xúc hỗn loạn trong lòng: "Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, huynh hắn là nên biết điều đó."
Trong phòng tân hôn, toàn là đèn l*иg đỏ. Hắn ngồi giữa đống hỗn độn, khăn trùm đầu đã sớm không còn tung tích, mặt bên trái bị sưng đỏ, mái tóc màu đen rối bù dính vào gò má hắn, thế nhưng Tạ Thư vẫn kiên cường ngẩng cao đầu lên, như một con mèo bị giẫm phải đuôi, mạnh mẽ ra lệnh: "Không được đi."
Nếu như Thẩm Thừa Chu thật sự bỏ đi, chắc chắn hắn sẽ trở thành một trò cười lưu truyền thiên cổ. Thẩm Thừa Chu lạnh lùng nhìn Tạ Thư, dường như đang chờ đợi hắn đưa ra lời đe dọa của mình, mà Tạ Thư cũng quả thật như mong muốn của hắn ta.
"Nếu không, ta sẽ cho nổ Kim Đan trong người Chúc Mang. Huynh sẽ không bao giờ được gặp lại cậu ta nữa."
Vừa dứt lời, sắc mặt của đệ tử bên ngoài bỗng cứng đờ, tiếp theo, nhìn thấy băng giá trong mắt Thẩm Thừa Chu vỡ vụn, bùng nổ cơn thịnh nộ. Ngay sau đó, cơn gió lạnh nổi lên, nhiệt độ trong phòng tân hôn giảm xuống mười mấy độ, băng giá nổi lên xung quanh, mà Thẩm Thừa Chu đã nhanh như chớp tóm lấy cổ Tạ Thư, đẩy mạnh hắn xuống giường!
Thẩm Thừa Chu tức giận đến mức mắt muốn nổ tung, nghiến răng nói: "Tạ! Thư!"
Tạ Thư bị hắn ta nắm cổ, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Thẩm Thừa Chu, hắn cảm thấy có chút buồn cười: "Huynh thích tên phế vật đó đến vậy sao?"
Bộ giá y đỏ thẫm mặc trên người hắn, máu tóc màu đen như thác rối tung trên giường cưới của bọn họ, giọng nói của Thẩm Thừa Chu lạnh như băng, hắn ta cười nhạo: "Nếu không…? Lẽ nào ta lại thích một kẻ gϊếŧ người như ngóe như ngươi? Đệ ấy trong sạch, không biết gì cả, nhưng vẫn phải bị ngươi lợi dụng, bị ngươi tính kế. Tạ Thư, từ khi sinh ra ngươi đã có mọi thứ, vậy ngươi có thể nghĩ đến những đứa trẻ không cha không mẹ như chúng ta không?"
Thẩm Thừa Chu đè hắn xuống, đầu gối kẹp giữa hai chân thiếu niên, như cố tình làm cho hắn khó chịu. Hắn ta dùng sức siết cổ Tạ Thư, thân hình cao lớn áp đảo, bờ vai rộng gần như gấp đôi so với Tạ Thư.
Tạ Thư như thể bị một loài chim săn mồi bắt giữ, cơ thể không thể kiểm soát sinh ra một cảm giác sợ hãi. Đôi mắt của nam nhân tràn đầy cảm xúc nguy hiểm, cơ thể nóng rực như lửa, gần như muốn áp sát vào lớp áo mỏng manh của hắn để thiêu đốt đến cùng.
Hắn biết rõ bây giờ nếu như mình xin lỗi với nam nhân, làm dịu cơn giận của hắn ta sẽ giúp mình bớt đau đớn hơn. Hắn vô thức run rẩy, nhưng vẫn kiên cường ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Thừa Chu, ánh mắt đầy trêu tức, mỉm cười nói: "Thì sao? Chẳng phải huynh nói ta chỉ là một kẻ gϊếŧ người tàn nhẫn hay sao? Ta chỉ hận, tại sao ta chỉ móc Kim Đan của cậu ta thôi đây?"
"Ngươi!"
Những lời này không phải là những gì suy nghĩ trong lòng. Hắn biết Thẩm Thừa Chu quan tâm đến Chúc Mang quan tâm cô nhi mà hắn ta đã tự tay đưa về từ thanh lâu, vì vậy khi hắn tức giận, hắn chỉ muốn làm cho Thẩm Thừa Chu không vui.
Nhưng ngay cả khi Thẩm Thừa Chu không vui, hắn cũng không khá hơn. Cho nên khi nói ra câu này, mặc dù miệng vẫn nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại không tự chủ đỏ lên.
KhiThẩm Thừa Chu nhìn thấy đuôi mắt Tạ Thư có chút đỏ hồng, hắn ta gần như tức giận đến tím mặt. Ngực hắn ta phập phồng, tức giận đến mức gần như muốn bay lên trời, đôi mắt bình thường lạnh lẽo lúc này tràn đầy sát khí, như thể sắp bị người này làm cho phát điên.
Tạ Thư bị hắn ta đè chặt trên giường, vết thương ở bụng đã nứt ra một lần nữa từ lâu, máu từ từ thấm ra bên ngoài.
Nhưng vì bộ giá y có màu đỏ, bất kể hắn chảy bao nhiêu máu, người nam nhân trước mắt cũng không thể nhìn thấy, chỉ có mùi máu tanh nhàn nhạt và mùi thuốc từ bụng mềm mại của hắn thấm ra.
Tạ Thư đau đến mức mắt càng đỏ hơn, hắn nhịn đau từ vết thương ở vùng đan điền, mỉm cười nói: "Sao nào, Đại sư huynh vẫn chưa khai trai sao? Sư đệ chỉ hy vọng đại sư huynh còn nhớ đến tình đồng môn ngày xưa, có thể nương tay một chút. Dù sao, Kim Đan của ta vừa mới bị huynh móc ra không lâu. Nếu như tối nay huynh không kiềm chế một chút, biết đâu sáng mai sẽ thấy ta bị huynh làm chết ở trên giường..."
Hắn còn chưa nói dứt lời, đã bịThẩm Thừa Chu không kiên nhẫn lấy khăn trùm đầu bịt mũi miệng của hắn. Khuôn mặt lạnh như tuyết của hắn ta gần như khắc đầy sự ghê tởm và căm ghét, nghiến răng cảnh cáo: "Tạ Thư, đừng quá đáng."
Tạ Thư chỉ nhướng mày, nhìn hắn ta với vẻ châm chọc.
Bộ giá y đỏ thẫm mặc trên người hắn, dưới chiếc khăn trùm đầu được vén lên là một khuôn mặt tinh xảo thanh tú, môi hồng rang trắng, trên môi còn lưu lại chút dấu ẩm ướt. Bộ y phục màu đỏ càng làm nổi bật làn da như tuyết của hắn, đôi mắt đen tràn đầy sự kiên cường.
Mà vào lúc này, trên gương mặt ấy có một dấu tay đỏ ửng như máu, như thể đã bị người khác hành hạ, nhưng vẫn kiên cường giơ móng vuốt ra cào lại, chống đối lại, giống như một con mèo bướng bỉnh không chịu nghe lời. Dường như cần phải đè hắn xuống giường, dùng một ngày một đêm để đánh đập, sỉ nhục, tra tấn, khiến hắn chịu đủ mọi khổ sở, mất hết áo giáp thì mới chịu thành thật và cầu xin tha thứ.
Trong mắt Thẩm Thừa Chu, sự căm ghét hòa lẫn với tức giận, môi hắn ta nở một nụ cười lạnh lẽo. Hắn ta lạnh lùng quan sát Tạ Thư, từ gương mặt sưng đỏ của thiếu niên, đến đôi môi hiện lên ánh nước, cho đến bờ vai đang run rẩy không ngừng. Tạ Thư vẫn đang trừng mắt nhìn hắn ta, đôi mắt phượng sáng rực đầy tức giận, không chịu khuất phục. Nhưng trong mắt Thẩm Thừa Chu, lại giống như một vầng trăng lạnh lẽo giữa màn đêm dày đặc, mang lại cảm giác kinh diễm đến nghẹt thở.
Thẩm Thừa Chu bỗng nhiên ngẩn người, yết hầu hắn ta lăn lăn, một loại khát khao không thể diễn tả bất chợt dâng lên, cuồn cuộn theo mái tóc đen dài của Tạ Thư, như một con ngựa hoang chạy điên cuồng, khiến lý trí của hắn ta bị phá vỡ.
Tạ Thư bị hắn ta siết đến gần như ngạt thở, móng tay cắm sâu vào cánh tay Thẩm Thừa Chu, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng cảm thấy mọi thứ quay cuồng.
Ánh mắt Thẩm Thừa Chu trầm xuống, thô bạo lật Tạ Thư lại, không biểu cảm mà ra tay.
Tạ Thư: "Huynh làm gì... A!"
Hắn như thể bị ai đó đánh một cái thật mạnh, cảm giác đau nhói truyền đến.
Tạ Thư không thể tin nổi, mặt hắn đỏ bừng, vành tai đỏ rực như sắp nhỏ máu, hắn vừa tức vừa giận, há miệng chửi rủa, hé môi lập tức mắng.
"Sao huynh dám... A!"
"Thẩm Thừa Chu, dừng lại cho ta, đừng đánh nữa..."
"Thẩm Thừa Chu! Ta bảo huynh dừng lại! Đồ khốn! Đồ cặn bã!"
"Huynh là đồ khốn, ngụy quân tử, lòng lang dạ sói. Ôi..."
Mỗi lần hắn chửi, Thẩm Thừa Chu lại đánh một cái, đến cuối cùng Tạ Thư không còn nói được gì, giống như bị roi quất mạnh.
Hắn cố gắng chống cự, nhưng nhanh chóng bị Thẩm Thừa Chu dập tắt, chỉ có thể bị vây dưới bóng của hắn ta.
Trong lòng bàn tay Thẩm Thừa Chu cảm nhận được sự mềm mại, đàn hồi của cơ thể thiếu niên, tựa như một miếng đậu hũ ướŧ áŧ. Hắn ta nheo mắt lại, trên mặt hiện lên sự chế nhạo lạnh lùng, ghé môi vào bên tai Tạ Thư, hơi thở thô ráp và nóng rực phả vào vành tai nhạy cảm của Tạ Thư, khiến chân hắn không tự chủ mà co lại, sau đó như bị sét đánh.
Thẩm Thừa Chu nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Câu lan*."
*Thuật ngữ chỉ nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc. Ban đầu, nó ám chỉ các địa điểm tổ chức các buổi biểu diễn như diễn kịch hay các hình thức nghệ thuật khác, nhưng về sau nó cũng được dùng để chỉ các nhà thổ.
-- Đây là đang chửi hắn như một tên kỹ nam vậy.