Chương 4: Thiên cơ không thể tiết lộ!

"Tạ Thư! Ngươi điên rồi phải không?"

Tạ Thư không kịp phản ứng, mất thăng bằng, cả người ngã ngửa ra sau, đầu đập mạnh vào bàn, tiếng va chạm giữa xương sọ yếu ớt va vào gỗ lê vang lên một tiếng "bộp" khϊếp người. Các đồ vật trên bàn bị xô đổ, những ngọn nến đỏ vui mừng rơi thẳng xuống đất.

Hắn hoa mắt, trong miệng bỗng trào ra một mùi máu nồng nặc, tiếng kêu sắp thốt ra bị hắn kìm nén chặt trong cổ họng, trán bị va đập chảy máu, máu từ vết thương to bằng ngón tay chảy ào ạt, nhỏ xuống cổ tái nhợt của hắn, đỏ chói mắt.

Con ngươi của hắn thoáng loé lên, tâm trí trở nên mơ hồ, như có một bàn tay lớn xộc vào trong đầu óc hắn, mạnh mẽ khuấy, đau đến mức hắn theo phản xạ co người lại.

Thẩm Thừa Chu ngẩn người, nhìn vào tay mình, dường như không ngờ sẽ gây ra tổn thương lớn như vậy cho Tạ Thư, hắn ta vô thức bước lên một bước, nhưng nhanh chóng dừng lại, nhíu mày nhìn Tạ Thư đang ngơ ngác, lạnh lùng nói: "Ngươi... Ta đã đồng ý với ngươi, sau khi móc Kim Đan của ngươi trả lại cho tiểu sư đệ, ta sẽ thành hôn với ngươi... Ngươi tự giải quyết cho tốt."

"..."Tạ Thư chống tay lên bàn, khó khăn đứng dậy từ mặt đất, trước mắt hắn như quay cuồng, hắn che miệng ho khan một tiếng, nuốt xuống một ngụm máu.

Sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, từ từ nhả ra vài chữ mang mùi máu: "Ta lại khiến huynh ghê tởm đến như vậy sao?"

Ánh mắt của Thẩm Thừa Chu nặng nề, khi nhìn về phía hắn như lưỡi dao sắc bén, gần như có thể khoét một lớp da trên người hắn. Giọng nói của hắn ta không hề gợn sóng, nhưng lại tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực Tạ Thư, một đòn chí mạng.

"Ngươi vì lợi ích riêng, làm nhiều việc ác, danh tiếng tồi tệ, những tội lỗi ngươi gây ra chồng chất."

Hắn ta phán xét: "Tạ Thư, cho đến bây giờ ta chưa bao giờ biết ngươi, cũng không muốn biết ngươi."

"Những gì ngươi nói về quá khứ của chúng ta, ta hoàn toàn không muốn biết."

Trong đầu Tạ Thư hỗn loạn, ngực như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, khiến hắn gần như không thở nổi. Nhưng hắn lại bật cười ha ha: "Ta làm nhiều việc ác... Ta làm nhiều việc ác? Những chuyện đó rõ ràng là... rõ ràng là..."

Ngay khi hắn sắp nói ra điều gì đó, hệ thống im lặng bấy lâu bỗng nhiên cắt ngang trong đầu hắn: "Ngừng lại!"

"Thiên cơ không thể tiết lộ! Đây là bí mật của Thiên Đạo, xin ký chủ đừng vi phạm lệnh cấm của Thiên Đạo!"

Tạ Thư im lặng. Nhưng cái cảm giác dồn nén vẫn nặng nề trong ngực hắn. Hắn lại muốn ho, nhưng cắn răng chịu đựng, ngực phập phồng dữ dội, giống như thể sắp ngất đi.

Thẩm Thừa Chu nhíu mày, nhớ lại những hành động tồi tệ của người này trong quá khứ, quát: "Còn giả vờ? Khi ngươi móc Kim Đan của Chúc Mang, sao không thấy ngươi nương tay? Bây giờ đệ ấy vẫn đang nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh!"

"Vậy còn ta thì sao?" Tạ Thư miễn cưỡng đè nén hơi thở bị nghẹn xuống, khó khăn chống tay lên bàn, nhìn Thẩm Thừa Chu: "... Hôm qua huynh móc Kim Đan của ta đưa cho cậu ta. Cậu ta là người, còn ta thì không phải sao?"

Thẩm Thừa Chu im lặng nhìn hắn.

Đây ý là ngầm thừa nhận sao?

Trong phòng tân hôn, nến đỏ màn che, hai cây nến Long Phượng ban đầu ở trên bàn đã rơi xuống đất, cửa sổ dán chữ hỷ lớn lẳng lặng nhìn đôi tân nhân hỷ kết lương duyên.

Trong miệng Tạ Thư đầy vị rỉ sắt, mặc kệ cơn đau từ bụng gần như khiến hắn sống không bằng chết, không nói lời nào kéo Thẩm Thừa Chu đến trước tờ giấy Tuyên Thành màu đỏ, dùng đầu ngón tay đang chảy máu ấn mạnh lên đó, như thể muốn nghiền nát tờ giấy mỏng manh.

Trên giấy Tuyên Thành viết tên của hai người, thể hiện từ hôm nay trở đi, cho đến khi chết, số phận của bọn họ đã được định sẽ buộc chung với nhau, sống chết có nhau, không bao giờ rời xa.

Lời thề nói: "...Thẩm Thừa Chu, Tạ Thư từ đây kết thành lương duyên, thành đôi giai ngẫu, tơ hồng đã buộc, bạc đầu giai lão, trăng tròn hoa thắm, vui vẻ bên nhau đến khi biển cạn đá mòn, chỉ dẫn đôi uyên ương thề ước, chân thành thực hiện lời thề này."

Thẩm Thừa Chu ngẩn người nhìn câu này, hoảng hốt.

Đây là lần đầu Tạ Thư kết hôn, nhưng hắn ta cũng thế không phải sao?

Tuy nhiên hắn ta chưa kịp giật tờ giấy hôn ước này, lại có một tiếng báo tin vui vội vàng đến.

"Đại sư huynh, tiểu sư đệ đã tỉnh! Huynh mau đi xem đệ ấy đi!"

Trên khuôn mặt vừa rồi như băng giá của nam nhân bỗng ngẩn ra, sau đó, sắc mặt hắn ta trở nên dịu dàng hơn.

Tạ Thư chưa bao giờ thấy hắn ta nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, như thể dòng nước mùa xuân phá lớp băng, ấm áp nhưng vẫn còn chút lạnh.

Trong lòng Tạ Thư bỗng rùng mình, chợt hắn có một linh cảm không tốt, ngay sau đó Tạ Thư nhìn thấy người nam nhân quay lưng lại, bước đi.

Hắn ta thực sự muốn bỏ rơi mình trong đêm tân hôn để đi gặp người khác.