Hắn muốn ngắm nhìn những cảnh sắc mà mình chưa từng thấy, muốn làm nhiều việc. Hắn muốn trở thành một đại phu, mang theo giỏ thuốc lang thang khắp núi rừng sông hồ.
Cho nên ngày hôm nay, hắn muốn nói lời tạm biệt.
Trong giọng nói mang theo ý không lành quá nặng nề, giọng của Thẩm Thừa Chu căng thẳng, tựa như một sợi dây bị kéo căng sắp đứt, “Tạ Thư! Ngươi định làm gì!”
“Huynh luôn luyện tập quá chăm chỉ, nhưng lại quên mất hỏi lòng mình, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, sau này không còn ta quấy rầy nữa, huynh đừng để mình lạc mất phương hướng.”
Tạ Thư hơi dừng lại, “Chúc Mang... Nếu ngươi thực sự thích, thì, chúc ngươi và bọn họ, mãi mãi bên nhau. Huynh ấy thích ăn bánh gạo lá ngải*, ngươi có thể làm cho huynh ấy, huynh ấy sẽ vui.”
Đầu Thẩm Thừa Chu “ong” một tiếng, “Sao ngươi biết...”
“Sinh nhật của phụ thân vào mười lăm ngày sau, ngươi đừng quên đấy. Ông ấy thích sưu tầm kiếm, trong rừng trúc ở ngôi nhà cũ của ta có chôn một thanh linh kiếm, hãy tặng cho ông ấy. Ta không cần nữa.”
“Đào hoa ở Côn Lôn thật đẹp, chỉ là, năm sau có lẽ ta không thể thấy hoa nở, thật tiếc.”
Đào hoa ở Côn Lôn nở rộ như mặt trời rực rỡ, khi ngẩng đầu nhìn lên, cành cây nối liền với cành cây, tạo thành một mảng mây che phủ trời đất.
Đó là quê hương mà hắn không thể quay về.
Giọng nói của thiếu niên mơ hồ run rẩy, có âm thanh của những chiếc răng va vào nhau, có vẻ như bị lạnh, ngay cả hơi thở cũng giá lạnh, nhưng hắn vẫn vui vẻ:
“Nếu như ta không còn ở đây, huynh phải sống tốt. Ta không nợ huynh nữa.”
Thẩm Thừa Chu đứng sững lại trong thoáng chốc. Hơi thở của hắn ta trở nên rối loạn, chiếc mặt nạ lạnh lẽo khắc nghiệt quanh năm sắp không giữ được nữa. Hắn ta vội vàng cắt ngang lời của thiếu niên, cảm giác không lành sắp nuốt chửng lấy hắn ta, giọng nói bị kìm nén đến cực điểm: “Đủ rồi! Ngươi ở đâu!”
“Có phải ngươi muốn khiến ta cảm thấy tội lỗi không, ngươi muốn đi đâu, nếu ngươi trở lại bây giờ ta vẫn có thể tha thứ cho ngươi. Ngươi...”
Không biết là ai trong số đệ tử quay đầu lại, khi nhìn thấy dòng sông Vong Xuyên bị mưa bụi bao phủ, thốt lên một tiếng kêu sợ hãi: “Có đứa trẻ rơi xuống nước!!!”
Thẩm Thừa Chu đột ngột quay lại, đồng tử hắn ta co rụt lại, đồng thời, nghe thấy một tiếng cười khẽ trong chiếc gương đồng, “Nước sông Vong Xuyên, thật đẹp.”
Tiếng cười khẽ đó hòa lẫn với tiếng ồn ào phía sau, các đệ tử ồn ào: “Phải làm sao bây giờ? Có đứa trẻ rơi xuống nước --”
“Im miệng! Ngươi có thể làm gì được!” Các đệ tử tranh cãi, bọn họ thấy trong sông Vong Xuyên có một đứa trẻ mặc áo vải, “Vong Xuyên nhất định sẽ nhấn chìm một người! Nếu ngươi đi thì chính là ngươi chết! Hai người chỉ có thể sống một người, không cứu được!”
“Chờ đã, bên bờ kia, có phải là Huyết Quan Âm không?”
Thẩm Thừa Chu như bị sét đánh, hắn ta mở to mắt, xuyên qua làn mưa bụi dày đặc, phát hiện ra rằng thật sự có một cậu nhóc không biết làm thế nào đã xâm nhập vào cấm địa, lúc này bị dòng nước đỏ cuốn đi, bàn tay cố gắng giơ lên, gào thét trong cơn mưa xối xả, chỉ lát nữa là phải chìm xuống rồi!
Phía bên gương đồng hỗn loạn, có ai đó đang nói nhanh, Tạ Thư nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại, trong hơi nước thở ra, để ký ức tuyết lớn dần dần chôn vùi mình.
Hắn cười nhẹ như trút được gánh nặng, không chút lưu luyến nào, nhẹ nhàng nói: "Đại sư huynh, ta ngoan ngoãn mà."
"Từ này về sau, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, đúng không?"
Chiếc gương đồng rơi xuống với một tiếng "keng", vỡ tan tành trên mặt đất, chưa kịp truyền đạt hết tiếng gào thét gần như phát điên của Thẩm Thừa Chu: "Dừng lại! Ngươi đứng yên đó, không được nhúc nhích --"
"Tõm."
Hắn ta đột nhiên câm lặng, huyết sắt trên mặt hắn thoáng chốc rút đi, bỗng chốc trở nên tái nhợt, toàn thân lung lay, thanh kiếm "keng" một tiếng rơi xuống đất, môi run rẩy.
Trong gương đồng, vang lên một tiếng rào rào, như thể có thứ gì đó rơi xuống nước, phát ra tiếng nước văng tung tóe.
Nước lạnh lẽo thấu xương tràn vào theo miệng mũi thiếu niên, âm thanh ồn ào dần dần rời xa hắn, hóa ra cái chết lại có cảm giác như thế này.
Hắn mơ màng chớp mắt một cái, đột nhiên nhớ ra.
Hôm nay... hình như là sinh nhật của mình.
Sinh nhật vui vẻ, Tạ Thư.
*
Lúc này đang là cuối mùa xuân, hoa đào đã hoàn toàn tàn lụi.
Giữa cơn mưa lớn, tiếng khóc thảm thiết của trẻ con vang lên qua từng lớp màn mưa, Thẩm Thừa Chu đứng bất động tại chỗ, bàn tay vẫn giữ nguyên động tác như muốn nắm lấy ai đó.
Ngày 29 tháng 5 năm Khánh Lịch thứ 6, tiểu sư đệ đã từng là nhỏ tuổi nhất của Côn Lôn, một mình lang thang trôi dạt suốt ba trăm năm, cuối cùng bị chôn vùi nơi biên giới xa xôi cùng hung cực ác của núi Côn Lôn.
Hắn sinh ra ở đây, và cũng chết ở đây. Không có hoa tươi, không có kẹo, không có lời chúc phúc.
Món quà cuối cùng mà thế giới này dành cho Tạ Thư 19 tuổi, là tiếng "tõm" khi hắn nhảy xuống từ bờ sông, rơi vào dòng Vong Xuyên.
Thế nhưng... sao không thể xem như một câu "nhập thổ hoàn hương"?
Núi cao đường xa, cuối cùng hắn cũng về đến nhà.
Bầu trời u ám, những đám mây đỏ thắm trải rộng như vảy cá, sấm sét xé toạc không trung, sự tĩnh lặng bị cơn mưa đánh vỡ, giữa trời đất, chỉ còn lại âm thanh mưa rơi lộp độp.
Tất cả đệ tử Côn Lôn đều trong tình trạng nhếch nhác, đồng phục màu xanh nhạt của họ dính đầy bùn, ướt sũng vì mưa, trông như những con gà ướt sũng. Dòng sông Vong Xuyên đã hoàn toàn nhấn chìm tuyến phòng thủ đầu tiên, cả thung lũng đều là dòng nước đỏ như máu, như thể nước biển từ trên trời rơi xuống.