Chương 26: Hoa trong gương, trăng trong nước

“Dòng sông Vong Xuyên còn ít nhất nửa khắc nữa mới đến, mọi người rút lui có trật tự, còn đủ thời gian, nhưng không thể chậm trễ.”

Trong đầu hắn ta có một sợi dây thần kinh điên cuồng rung động, như thể đang cố gắng đánh thức mình, .nói với hắn ta.

Không đúng.

Có chỗ nào đó không đúng.

Hắn đã bỏ sót điều gì đó.

Nhưng khi quét mắt qua tất cả các đệ tử trước mặt, qua gương mặt lo lắng nhưng kiên cường của Chúc Mang, qua từng hàng phòng tuyến ngăn chặn dòng Vong Xuyên của Côn Lôn, hắn ta không khỏi thở ra một hơi đã nén lại. Hắn ta ấn ấn vào nhịp tim đang đập quá nhanh, mái tóc dài rủ xuống, che khuất dung mạo như ngọc của mình.

Không sao cả.

Sao lại có chuyện gì chứ?

Hắn...

Một hồi tiếng chuông chói tai đột ngột cắt ngang dòng tự an ủi của Thẩm Thừa Chu.

Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương đồng, đồng tử co rụt lại, các ngón tay vô thức run rẩy.

Bên trong truyền đến một giọng nói, nhẹ nhàng, rõ ràng chỉ mới một ngày không gặp, nhưng lại như cách xuân thu.

Giọng nói ấy như thể ngay sau đó sẽ bị thổi tan giấc mộng, tựa như chim bồ câu sắp vỗ cánh bay lên, như chiếc neo chìm xuống đáy biển không bao giờ nổi lên nữa.

Trong gương đồng, có người thấp giọng gọi hắn ta: “Sư huynh.”

Giọng nói ấy hắn ta đã nghe vô số lần, nhưng lần này, không biết vì sao, lại khiến hắn ta cảm thấy có chút xa lạ.

Người kia nói: “Đây là chiếc gương truyền tin mà huynh tặng cho ta hồi nhỏ, huynh còn nhớ không?”

Thẩm Thừa Chu mặt không biểu cảm, nhưng nơi đáy mắt thoáng hiện tia máu đỏ, chưa kịp suy nghĩ, cơn giận vì bị trêu chọc đã từ lòng bàn chân vọt lêи đỉиɦ đầu.

Hắn ta lạnh lùng nói: “Tạ, Thư! Ngươi đã đi đâu? Ngươi đang tìm chết sao?”

Thiếu niên dường như không nghe thấy, có vẻ như hắn đang nhớ lại về một chuyện rất lâu trước đây, giọng nói vì thế mang theo chút ý cười và quyến luyến.

“Khi còn bé, ta thường lạc đường, là huynh tìm thấy ta, cõng ta về nhà. Huynh nói sợ ta không tìm được đường về, nên đã cho ta chiếc gương đồng này, nói rằng, nếu sau này ta lạc đường, thì hãy gọi cho huynh.”

Khi đõ, rặng dương liễu rủ rất dài, tấm lưng sư huynh đưa về phía hắn mà nói là nơi trú ẩn dưới mùa hè oi ả, chỉ là tuyết xuân dễ tan, dây diều đã đứt, hắn trở thành một chiếc thuyền không có bánh lái, cả đời lang thang trôi nổi.

“Huynh nói, huynh sẽ dẫn ta về nhà.”

Rõ ràng chỉ là hồi tưởng lại từng chuyện đã từng, nhưng giọng nói của thiếu niên lại như trong chốc lát mang theo chút nghẹn ngào chua xót, ngắn ngủi đến gần như ảo giác.

Thẩm Thừa Chu không tự chủ được mà dừng lại một chút, nhưng rất nhanh, cơn giận dữ hơn lại bùng lên, hắn ta bình tĩnh nói: “Tạ Thư, ngươi muốn làm gì...”

"Nhưng mà sư huynh," thiếu niên ngắt lời, nở nụ cười, tiếng cười kia thật thấp, tràn đầy mệt mỏi và kiệt sức. Hắn đứng trên ngã ba của ký ức, bên cạnh là những hình bóng mờ ảo, nhưng chỉ có mỗi hắn nhớ, những ký ức vô tận như một ngọn núi khổng lồ, từng chút từng chút một đè bẹp tất cả xương cốt trên người hắn. Hắn không không chờ đợi được ngày xuân ấm áp, để nghên đón sự tái sinh thuộc về mình, lúc này đây đã gần như mục nát.

Hắn lẩm bẩm nói: "Ta không còn nhà nữa."

"Người đã nói sẽ đưa ta về nhà lúc trước, cũng không còn nữa rồi."

Tâm trạng của Thẩm Thừa Chu trở nên khó chịu, ánh mắt hắn ta tối sầm lại: "Ngươi đang nói gì vậy?"

"Sư huynh."

Tạ Thư dường như đứng bên bờ biển, âm thanh của sóng vỗ ầm ầm, những con sóng đập vào bờ tan thành bọt nước, khiến giọng nói của hắn trở nên không rõ, kéo dài, ảm đạm, như thể trong giây lát sẽ vỡ vụn.

Hắn nói có chút không lưu loát, rất chậm rãi, nói với hắn ta: "Ta không có móc Kim Đan của Chúc Mang."

"Ta không có hại người."

"Không phản bội Côn Lôn."

"Không hề có lỗi với mẫu thân."

"Ta chưa bao giờ... làm việc xấu."

Hắn ngẩng đầu lên, cơn mưa to từ trên trời rơi xuống, đập vào gò má của hắn, đau đớn lại mặn chát. Tóc ướt nhẹp dính vào cổ tái nhợt của hắn, hàng mi của hắn run rẩy, để lại một bóng mờ yếu ớt, "Những điều xấu mà các người nói... ta chưa bao giờ làm."

Thẩm Thừa Chu mím chặt môi, nhưng khi hắn ta mở miệng, giọng nói vẫn mang theo một sự lạnh lẽo như xương tủy, hắn ta thất vọng nói: "Tạ Thư, ngươi thật sự không hối cải."

"Nếu những gì ngươi nói là thật, vậy suốt những năm qua, ngươi đã làm gì?"

Một cơn ù tai bén nhọn ập đến, những mảnh ký ức trong đầu hắn sôi sục, như một chiếc bình vỡ vụn đè lên người hắn. Hắn gần như cảm thấy vành tai mình ướt đẫm máu của chính mình, chảy xuống cổ. Hắn như bị đóng đinh tại chỗ, lẩm bẩm: "... Những năm qua, ta đã làm gì?"

Những lời này như thể đang chế nhạo thời gian ba trăm năm gian khổ này của hắn, như thể những năm tháng đó chỉ là bọt nước phù du, cuối cùng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng.

Trước mắt hắn là một mảng trắng xóa, hắn đứng ngây ra tại chỗ, nước vỗ vào bờ, làm ướt chân hắn. Hắn tĩnh lặng một chút, cuối cùng, đôi mắt cong lên.

Lúc Tạ Thư cười lên thật sự rất đẹp, khi không cười cũng đã đẹp, nhưng khi cười, lại khiến người ta liên tưởng đến tuyết tan vào mùa xuân, mưa phùn nhẹ nhàng, khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.

Thẩm Thừa Chu thoáng thấy một bóng người mờ ảo trong gương đồng, dừng lại một chút, thì nghe thấy thiếu niên bên trong nhẹ nhàng nói:

"Ta không nhớ nữa."

Thẩm Thừa Chu không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, đột nhiên hắn ta nhận ra, dường như trí nhớ của Tạ Thư thật sự không tốt lắm.

Nhưng rốt cuộc thì, trí nhớ không tốt lắm từ khi nào?

Hắn ta không kịp suy nghĩ sâu xa, thiếu niên trong gương tiếp tục nói:

"Ta có rất nhiều nơi chưa đi, có rất nhiều việc muốn làm."