Chương 24: Sắp bị mục nát

Tuy nhiên hắn lại mỉm cười, nói điều gì đó.

Đột nhiên sắc mặt của phụ thân thay đổi, không thể tin nổi lao đến, nắm chặt cổ áo hắn, hình như cùng hét lên như điên.

Hắn bị lắc lư như một con búp bê, cổ áo kẹt lại trên cổ, khiến hắn gần như không thể thở được. Tóc đen mềm mại dính vào má, khiến hắn lúc này trông như một người điên tỉnh táo.

“Tạ Trường Sinh, ông rất yêu mẫu thân sao?” Hắn gọi thẳng tên húy.

“Nhưng mà,” hắn nheo mắt lại, như một cặp trăng non, “Cái tủ gỗ đó, là di vật cuối cùng mẫu thân để lại.”

“Đã bị chính tay ông, phá hủy.”

Lần đó, Tạ Thư đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người phụ thân ruột của mình.

Tạ Trường Sinh không thể đối mặt với việc mình đã tự tay phá hủy di vật của thê tử, vì thế càng thêm oán hận Tạ Thư, đứa con ruột của mình.

Nếu không phải vì hắn.

Lẽ ra họ phải là một gia đình hạnh phúc.

Đứa con út không phải vì không thể chịu đựng danh tiếng của ca ca ruột mà bỏ nhà ra đi.

Thê tử của ông không phải vì hắn phản bội tông mà gặp khó khăn trong khi sinh mà qua đời.

Ông cũng không phải đạo tâm bất ổn, suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma.

Cái gia đình này tan vỡ vì Tạ Thư, hắn là nguồn cơn của hết thảy mọi chuyện, là đầu sỏ gây nên.

Cũng không phải ông đang trốn tránh, mà là những việc Tạ Thư làm thực sự quá đáng.

Vì vậy ông không nghĩ đến việc, với tư cách là một người phụ thân, ông có thực sự làm tốt vai trò của mình, có thực sự gánh vác tốt trách nhiệm của mình chưa.

Hắn là ông nên chuộc tội với bọn họ.

***

“Hình như trước đây đệ đã nhìn thấy Huyết Quan Âm bên bờ sông Vong Xuyên...”

Ký ức của Chúc Mang bị cắt đứt, cậu ta ngẩng đầu lên, một đệ tử quỳ trên đất, run rẩy báo cáo với Thẩm Thừa Chu.

Trước mặt Thẩm Thừa Chu vẫn đang treo lơ lửng một chiếc gương đồng, qua chiếc gương, dường như có thể mơ hồ thấy một chiếc cằm thanh tú gầy gò, và một chiếc dây chuyền răng sói thoáng qua.

Người trong gương môi mím chặt thành một đường thẳng, Thẩm Thừa Chu dường như nghe thấy hắn nói gì đó, nhíu mày hỏi: “Khi nào?”

“Ba, ba ngày trước.” Đệ tử có chút hoảng sợ, cậu ta mới vào không lâu, lần đầu tiên nói chuyện với chưởng môn, vừa hồi hộp lại hưng phấn, nói lắp bắp nhớ lại: “Khi đệ tuần tra, hình như, hình như đã thấy hắn.”

Ba ngày trước, đó là thời điểm Tạ Thư bị bắt trở lại Côn Lôn từ bí cảnh. Mặt Thẩm Thừa Chu tối sầm lại, “Sao không báo lên?”

“Quá, quá muộn.” Đệ tử có vẻ ngơ ngác cố gắng biện minh: “Đệ...”

“Đủ rồi.” Thẩm Thừa Chu cắt ngang cậu ta, có chút mệt mỏi xoa xoa giữa trán, “Hắn làm gì ở chỗ đó?”

“... Không làm gì cả.”

Thẩm Thừa Chu dừng lại một chút, “... Gì cơ?”

“Hắn chỉ đơn giản là, ngây ra nhìn sông Vong Xuyên.” Đệ tử cố gắng nhớ lại, “Gọi hắn cũng không đáp lại, nên đệ tưởng là đệ nhìn nhầm.”

Sông Vong Xuyên quanh năm mờ mịt sương khói, trong buổi chiều hoàng hôn vàng ươm đó, thiếu niên trong bộ đồ đỏ lặng lẽ đứng bên bờ sông, nhìn xa xa, như một nét nước đỏ tươi duy nhất trong bức tranh thủy mặc, lại tựa như một con ma nước vừa mới từ dưới sông chui lên, tóc rối bù xõa xuống, khóe mắt và lông mày bị sương mù bao phủ, ngơ ngác trống rỗng như thể một tờ giấy trắng.

Chỉ là bức tranh này dường như bị ngâm nước, sắp bị mục nát.

Đệ tử dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên kêu lên: “Trông hắn có vẻ như, chuẩn bị nhảy xuống.”

Toàn thân Thẩm Thừa Chu căng thẳng, hắn nhớ lại trước đây khi chuẩn bị đào lấy Kim Đan của Tạ Thư, hắn đã đến đây.

Còn vào giữa đêm, trên giường không thấy người, hắn tưởng ta những tưởng thiếu niên lại bỏ trốn, phẫn nộ cùng với những cảm xúc khó nói lẫn lộn với nhau, hắn ta nắm chặt chuôi kiếm, khớp xương trắng toát hiện lên, trong cổ họng tràn ra tiếng cười giận dữ.

Mãi mãi không ngoan ngoãn.

Hắn ta nên cắt đứt gân tay và gân chân của mình, như vậy, hắn sẽ không bao giờ gây rắc rối nữa.

Dưới vẻ bề ngoài băng khiết như ngọc của hắn ta, là một trái tim tối tăm đang phát triển như cỏ dại.

Tuy nhiên, vừa quay đầu lại, hắn ta đã giật mình.

Thiếu niên đáng lẽ đã biến mất đứng bên cửa sổ, bóng cây bên ngoài nhảy múa, hắn khoác một tầng ánh trắng, lẳng lặng không nhúc nhích nhìn hắn ta.

“Tạ Thư!” Hắn ta nhấc kiếm lên, túm lấy cổ áo người kia, bộ y phục trên người đối phương lỏng lẻo, khi hắn ta nâng lên, nó rơi xuống với tiếng “soạt”, lộ ra l*иg ngực trắng bệch và băng gạc dính máu.

“Ngươi lại muốn làm chuyện xấu gì, ta cảnh cáo,”

Thẩm Thừa Chu chưa kịp dứt lời, chạm phải ánh mắt của Tạ Thư, hơi thở của hắn ta bị chặn lại.

Đó là một đôi mắt vô hồn, hắn giống như một con rối bị cắt đứt dây điều khiển, không còn linh hồn, đứng đó với ánh mắt cúi xuống, ánh trăng bị cắt vụn bởi ngọn cây, rơi xuống gương mặt gần như trong suốt của người nọ. Hắn không nói, không động đậy, không có chút sức sống nào.

Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy đôi mắt đó, lục phủ ngũ tạng của hắn ta như bị đè ép dữ dội, mí mắt hắn ta giật giật, đầu ngón tay run nhẹ.

Một cảm giác gần như mất đi điều gì đó quan trọng đã bao trùm lấy hắn ta, mạch máu nổi lên trên mu bàn tay, tới cẳng tay, như thể đang kiềm chế điều gì.

Nhưng cuối cùng, hắn ta cũng chỉ ném Tạ Thư trở lại giường, trong tiếng kêu đau đớn vô thức của người kia, dùng dây trói hắn lại như một con chó bên giường.