Nhưng mà bây giờ, hắn chợt nhận ra, có vẻ như hắn không còn cả nhà nữa.
Trong trời đất bao la này, không có chỗ nào cho hắn dung thân.
Đến nỗi địa phương nhỏ như một cái tủ gỗ, cũng không có
Sương mù trong mắt hắn ngày càng dày, bên tai có tiếng kêu gào dữ dội, tiếng hít thở của mọi người bên tai hắn phóng đại lên nhiều lần, hòa quyện thành cơn bão táp đập vào màng nhĩ, khiến người ta nhớ đến tiếng ồn ào của cái quạt khi hoạt động quá tải.
Trong tiếng ù tai bén nhọn, dường như hắn nghe thấy tiếng quát lớn của Tạ Đường Sinh: "Đồ bất hiếu! Ta bảo ngươi quỳ xuống!!!"
Hắn không muốn quỳ, không muốn quỳ, từ nhỏ mẹ đã nói với hắn, dưới đầu gối có vàng.
Nhưng Tạ Đường Sinh lại cho rằng, Tạ Thư phạ, lỗi, thì phải xin lỗi ông. Khi còn nhỏ, Tạ Thư thường bị ông phạt quỳ trong miếu, và bây giờ, ông vẫn muốn hắn cúi đầu.
"Ta không sai..."
Tạ Thư lầm bầm một cách vô thức, hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt nhợt nhạt như thể tan biến bất cứ lúc nào.
Hắn lặp lại: "Ta không có..."
Tạ Đường Sinh lại cho rằng hắn đang ngụy biện, cơn giận trực tiếp thiêu rụi lý trí của ông. Ông nhìn thiếu niên quật cường đứng nơi đó, như thể vô luận như thế nào, hắn cũng không thể cong sống lưng của mình.
"Cho tới bấy giờ, vẫn còn cãi," Tạ Đường Sinh không thể tin nổi, "Tại sao ta lại có một đứa con như ngươi. Tạ Thư, ngươi làm ta quá thất vọng."
"Ta không sai... Ta không sai!" Tạ Thư giống như một đứa trẻ, kiên quyết lặp lại, từng chữ một, như thể hắn đang cắn chặt từng từ, vang dội, ngay cả khi trước mắt hắn là một mảnh trắng xóa, hắn vẫn cứng đầu không thừa nhận lỗi lầm của mình: "Ta... không sai!"
"Quỳ xuống!!!"
"Không quỳ!!!" Tạ Thư thẳng lưng, đôi mắt đỏ hoe, hơi thở gấp gáp, liên tục lặp lại, như thể chỉ cần vậy là có người sẽ tin mình.
Hắn vẫn còn đang trong giấc mơ, nhưng cuối cùng có thể hét lên những lời mà nhiều năm qua chưa từng thốt ra: "Ta không gϊếŧ người, ta không hại người, ta không làm chuyện xấu... Ta không... những điều mà các người nói, ta chưa bao giờ làm!!!"
"Phịch!"
Gân xanh bắt đầu nổi lên ở thái dương của Tạ Đường Sinh, không do dự, dùng chân đá mạnh vào đầu gối của Tạ Thư. Cơ thể yếu ớt của hắn không chịu nổi, bị đá quỳ xuống nền lạnh lẽo.
Khi hắn quỳ xuống, trong đầu "ong" lên một tiếng, đầu gối chạm đất phát ra tiếng thanh thúy, vang dội nặng nề.
Biểu cảm của Tạ Thư đã đông cứng lại, cú đá đó như thể đã đá vỡ đi sự tôn nghiêm của hắn, cũng đã tàn nhẫn đánh thức hắn từ giấc mơ hỗn loạn.
Trái tim của hắn truyền đến một cơn đau nhói, đầu óc như đang sôi sục. Việc bị phá vỡ trạng thái mộng du thường dễ gây tổn thương tâm lý cho bệnh nhân, nhưng không ai quan tâm đến hắn.
Trong cơn đau đớn gần như mất trí, hắn cúi xuống, mồ hôi lạnh chảy từ đỉnh trán, nhỏ xuống sàn nhà, tầm nhìn bỗng nhiên mờ mịt rồi lại sáng rõ, tiếng ồn trắng* điên cuồng gào thét bên tai hắn.
*Tiếng ồn trắng là một tập hợp chung của tất cả những âm thanh ở cùng một cường độ nhưng có sự khác biệt về tần số âm.
Đúng rồi, tại sao mình không nói ra?
Bởi vì – không có ai tin tưởng hắn.
“Ngươi vẫn còn chối cãi,” lời nói của cha ruột hắn loáng thoáng vang lên bên tai, đầy thất vọng, “Chúc Mang hơn ngươi hàng ngàn hàng vạn lần, ngươi mãi mãi không thể sánh với nó.”
“Trong lúc ta đang bế quan, suýt chút nữa vì chuyện của ngươi mà tẩu hỏa nhập ma, chính nó đã hái Cao Sơn Tuyết Liên cho ta.”
Tai của Tạ Sư rất ù, trong sự mơ hồ, dường như hắn nghe thấy điều gì đó.
Cao Sơn Tuyết Liên... đó chẳng phải là thứ hắn đã liều mạng hái được sao? Hắn vì thế mà đã chảy máu suốt một ngày một đêm trong tuyết, máu gần như đã chảy cạn.
“Tâm thuật ngươi bất chính, từ nhỏ không chịu khổ, được nuông chiều, chính mẹ ngươi đã làm hỏng ngươi. Ngươi chỉ vì không chịu khổ đủ, cuộc sống quá tốt đẹp, nên mới trở thành dáng vẻ không biết liêm sỉ như hiện tại. Hắn là nên nhốt ngươi vào trong lao ngục, để ngươi nếm chút khổ sở, ngươi mới có thể học được bài học.”
“Chính vì ngươi quá hạnh phúc, nên không nhận ra con đường mình nên đi.”
Tạ Thư ngẩn người, hắn vừa nghe thấy gì?
Mình sống quá hạnh phúc.
Đây dường như là một chuyện cười lớn.
Trong ký ức ba trăm năm, hắn đã từng bị người khác phản bội, bị đâm từ phía sau vào tim, đã từng bị giáo chủ ma giáo phát hiện khi lén lút cứu người và bị tra tấn đến chết, đã từng bị bạn bè thân thiết tự tay đóng đinh vào Đoạn Thiên Trụ cho đến khi máu chảy cạn, đã từng trồng độc tố trong cơ thể mình chỉ để luyện thuốc cứu người, đã chết hơn năm trăm lần, còn có... có...
Hắn không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ, hầu hết đều là những cơn đau đớn tận xương tủy.
Nhưng so với những điều đó, điều khiến hắn đau đớn nhất, giữa đêm khuya điên cuồng đập đầu vào tường, là những gương mặt xa lạ hoặc căm ghét nhìn về phía mình.
Trong số họ có bằng hữu cũ của hắn, đệ đệ hắn, người thương của hắn, tất cả những người mà hắn yêu thương, nhưng bọn họ đều không còn yêu hắn nữa.
Những câu “Ngươi là ai?” và “Đời này ta hận ngươi nhất” trở thành những mũi tên, khiến hắn nhận ra, thì ra vạn mũi tên xuyên tim còn có cách như vậy.
Ngươi xem, mặc dù hắn không chảy máu, nhưng cảm thấy như mình sắp bị gϊếŧ chết.
Hắn vẫn nhớ hồi nhỏ, mình đã từng cố gắng làm vừa lòng phụ thân. Khi hắn chào đời, cha vẫn đang bế quan, đến khi được gặp phụ thân, hắn giống như mọi đứa trẻ khác, vừa sợ hãi vừa khao khát tình yêu từ phụ thâ.
Nhưng tuổi thơ của hắn mãi mãi chỉ có sự mắng mỏ, roi vọt, nước lạnh rơi từ trên cao xuống, và câu nói lạnh lùng của phụ thân: “Ngươi làm vẫn chưa đủ tốt.”
Cuối cùng, hắn nhìn phụ thân mình, mồ hôi lạnh từ chóp mũi trắng bệch chảy xuống.