Chương 21: Nhà

"Đệ tử... Không, con có một việc không tiện nói." Chúc Mang khom người chào.

"Hôm nay là sinh nhật của con, có chuyện gì muốn nói cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ thỏa mãn con."

Chúc Mang do dự một chút, cắn môi, mới ngại ngùng nói: "Phòng của con cách học xá hơi xa, có thể xin chuyển đến vị trí gần học đường hơn được không?"

"Đệ tử thường đi qua một căn phòng trống, không biết có thể..."

Có đệ tử nhỏ giọng trao đổi: "Đó không phải là phòng trống của Tạ Thư sao?"

Vẻ mặt của Chúc Mang ngay lập tức cứng đờ, hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Con không biết đó lại là phòng của Tạ công tử, là con đã mạo phạm..."

"Thôi, cũng không cần giữ lại cho nó, con cứ ở đó đi."

Tạ Đường Sinh không quan tâm, phất tay một cách hào phóng, hoàn toàn không cần xin phép Tạ Thư.

Cơ thể da thịt là được cha mẹ ban cho, nếu không có bọn họ thì đâu cóTạ Thư?

Huống chi hiện tại Tạ Thư đã không còn là người của Côn Lôn nữa.

Theo sự chỉ đạo của cậu ta, mọi người thế mà trực tiếp tràn vào phòng của Tạ Thư, nhìn ngó khắp nơi.

Đây là một gian nhà trúc, lối đi quanh co, hoa cỏ um tùm, mùi thơm thanh khiết của trúc tràn ngập trong không khí. Bên trong đều là ký ức củaTạ Thư, thậm chí có người phát hiện trên cây trúc trước hiên còn vết tích đã được khắc, mỗi vết cao hơn vết trước, đây là cây trúc mà mẹ Tạ Thư đã dùng để đo chiều cao của hắn khi còn nhỏ.

"Đã hơi cũ rồi..."

Các đệ tử đánh giá gian phòng này, bình phẩm đủ điều, có một đệ tử tự nguyện đứng ra, "Ta sẽ dọn dẹp thay cho A Mang..."

"Tên khốn kiếp nhà ngươi, sao lại cướp việc của ta, vậy ta sẽ vứt bỏ những thứ không cần thiết trong phòng đi."

"Ở đây còn có quần áo? Hừ, phiền phức, vứt đi."

"Còn có tranh? Vẽ thật xấu, đang vẽ ai vậy? Kỹ thuật vẽ kém như vậy thì đừng ra ngoài làm trò cười nữa."

"A Mang sống trong gian nhà tồi tàn này không thấy ấm ức sao? Mùa đông chắc sẽ bị lạnh, ta sẽ mang linh khí thuộc tính hỏa trong phòng mình sang cho đệ."

Bọn họ vừa vui cười vừa chửi mắng nhau, hết câu này đến câu khác đều thể hiện sự bảo vệ đối với Chúc Mang và sự khinh thường đối với người khác.

Chúc Mang đứng ở phía sau nhìn bọn họ, khóe môi mang theo nụ cười, đôi mắt dịu dàng, "Mọi người từ từ thôi, chỉ có như vậy, chúng ta sẽ sống gần nhau hơn, có gì thì có thể giúp đỡ nhau."

"Ha ha, đó là đương nhiên!"

Mọi người trò chuyện với nhau, bầu không khí tràn đầy vui vẻ, trong đêm trừ tịch này thật sự rất vui vẻ.

Ngay lúc này, cánh cửa trúc bỗng nhiên bị đẩy mở, gió tuyết ập vào từ bên ngoài, mọi người không khỏi run lên, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Một bóng người màu đỏ đứng ở cửa, ngược sáng, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, gió lạnh thấu xương thổi qua, phác họa ra đường cong mảnh mai của hắn, bộ quần áo màu đỏ mỏng manh phấp phới, tựa như một ngọn nến đỏ đang cháy trong gió tuyết, sẽ tắt ngay lập tức.

Bên trong nhà trúc lập tức im lặng, chỉ còn lại âm thanh cánh cửa bị gió thổi kêu lên. Chúc Mang ngạc nhiên mở to mắt, trong khi nụ cười trên mặt Tạ Đường Sinh lập tức đông cứng lại, "Đồ bất hiếu!"

Người đứng trước cửa chính là Tạ Thư, kẻ đã phản bội từ lâu, cơ thể của tất cả mọi người đều căng thẳng. Công pháp của Tạ Thư cực kỳ quái dị, mỗi lần bọn họ cố gắng bắt giữ hắn, Tạ Thư dường như đều nắm rõ cách xuất chiêu của họ, góc độ, thời điểm, tốc độ, như thể đã biết trước, trơn tuồn tuột như cá chạch.

Tạ Thư đứng ở cửa, hắn lặng lẽ nhấc chân lên, từng bước từng bước, chậm rãi đi đến, tà áo dài kéo trên mặt đất, để lại những vết nước, như là nước mắt của người nào đó.

Bước chân của hắn yếu ớt, dáng đi rất kỳ lạ, không hề đi theo một đường thẳng. Chúc Mang nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi một đệ tử chặn hắn lại, "Huyết Quan Âm, ngươi còn mặt mũi nào trở về?"

Gã nâng cằm lên, nhưng thiếu niên mặc y phục đỏ bị gã chặn lại, ngẩn người, đổi hướng, cố gắng vượt qua đệ tử để đi tiếp.

Cảnh tượng này thực sự có chút buồn cười, nhưng lông mày của Chúc Mang lại càng nhíu chặt hơn, cảm giác không thích hợp lại dâng lên, đệ tử lại chắn trước mặt Tạ Thư, tức giận hỏi: "Ngươi về làm gì? Ở đây không chào đón ngươi!"

Tạ Thư ngây người, biểu cảm mơ hồ, không biết phải làm gì, miệng mở ra như thể khó khăn nhận ra rằng không trả lời thì không thể qua được, cuối cùng, chỉ có thể như một đứa trẻ đang tập nói, vụng về và nhỏ giọng phát ra một chữ: "... Nhà."

"Cái gì?" Đệ tử không nghe rõ.

Bên ngoài, bóng cây đung đưa, ánh trăng bị ngọn cây xẻ thành từng mảnh, nhẹ nhàng như nước rơi xuống mặt Tạ Thư.

Chúc Mang giật mình.

Cậu ta nhìn rõ biểu cảm của Tạ Thư.

Thiếu niên mặc y phục màu đỏ, được đồn đại là tàn bạo và máu me, lúc này đây tóc tai bù xù, mái tóc đen dài kéo lê trên mặt đất, những đường nét gầy guộc mờ mờ hiện ra.

Lông mi của hắn vốn đã rất đen và dày, khi nhắm mắt lại tạo thành một cái bóng hình quạt dưới mí mắt, khi hơi run rẩy lại tạo ra một tần suất khiến người khác rợn tóc gáy. Đôi môi đầy đặn, ẩm ướt và đỏ hồng, như được tô son, khuôn mặt ẩn dưới mái tóc đen đẹp như một món sứ quý giá, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.

Chỉ có điều, lúc này biểu cảm trên khuôn mặt ngọc ấy lại trống rỗng, con ngươi tỏa ra vẻ tan rả, dưới đáy mắt là một lớp sương mỏng, không có tiêu điểm, như đang đi trong mộng, lặng lẽ nhìn căn phòng này.

Ánh trăng lạnh như nước, làm cho gương mặt như ngọc của hắn trở nên trong suốt, không còn chút máu, hắn giống như một con rối không có linh hồn, bị thứ gì đó vô hình kéo đi.

==============

Tác giả có điều muốn nói:

Trích từ bách khoa:

Mộng du là hiện tượng kỳ lạ khi một người tự mình rời khỏi giường trong giấc ngủ và sau đó quay lại giường để tiếp tục ngủ. Trong lĩnh vực thần kinh học, đây là một dạng rối loạn giấc ngủ, với triệu chứng thường là đi lại trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê trong nơi ở, nhưng một số bệnh nhân có thể rời khỏi nơi ở hoặc thực hiện những hành động nguy hiểm.

Hiện tượng kỳ lạ của mộng du là người bị mộng du có thể tham gia vào những hoạt động phức tạp trong khi hành động, như mở cửa ra ngoài, lấy đồ vật hoặc tránh chướng ngại vật mà không bị va chạm hay thương tích. Sau khi hoạt động kết thúc, bọn họ tự trở về giường và tiếp tục ngủ. Người lớn bị mộng du thường liên quan đến bệnh tâm thần phân liệt hoặc rối loạn thần kinh.