Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Người Ghét Đã Chết Một Nghìn Lần

Chương 2: Cảnh còn người mất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người nọ vội vàng không kịp chuẩn bị khi thấy người có tiếng xấu "Huyết Quan Âm" dừng lại trước mặt mình, toàn thân cứng đờ, hết sức cảnh giác đặt tay lên thanh kiếm bên hông.

Ngay sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên từ dưới chiếc khăn trùm đầu.

Âm thanh trong trẻo, dễ nghe, hòa cùng tiếng lắc lư của trâm cài đầu, như những viên ngọc rơi trên đĩa ngọc, thật sự rất dễ chịu. Người nọ bị nụ cười của Tạ Thư làm cho ngẩn ra, tức giận nói: "Ngươi, tà ma ngoại đạo như ngươi, cười cái gì... Nếu không phải ngươi ép buộc Đại sư huynh, thì Đại sư huynh đáng lẽ đã Hợp tịch với tiểu sư đệ Chúc Mang. Tiểu sư đệ dịu dàng, hiền lành, trách trời thương dân*. Còn ngươi, một kẻ hạ lưu vô sỉ nhường này kém xa. Ngươi có tư cách gì..."

* 悲天悯人(Hồi thứ 13 trong Lão Tàn Du Kí có câu: "Khảm thuỷ dương đức, tùng bi thiên mẫn nhân thượng khởi đích, sở dĩ thành liễu cá tức tế đích tượng." Nghĩa là Oán than thế đạo bất bình, cảm thông với nổi khổ của nhân dân.)

Đệ tử Côn Lôn vẫn đang mắng chửi, nhưng Tạ Thư đột nhiên đưa ra một ngón tay trắng nõn từ dưới chiếc giá y đỏ thẫm, từ từ nâng tay lên.

Hắn làm điều không thể tưởng tượng nổi, hơi vén khăn trùm đầu lên, để lộ một nửa gương mặt dưới lớp khăn hỉ, cằm tái nhợt thon gầy, môi đỏ răng trắng, nở nụ cười tươi với người nọ.

Tiếng mắng chửi của đệ tử Côn Lôn đột ngột ngừng lại, như thể bị bóp cổ, cổ họng nghẹn lại.

Thiếu niên trước mặt mặc bộ đồ màu đỏ làm nổi bật mái tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết, những đường chỉ vàng trên vải thượng hạng được thêu thành những đám mây điềm lành, những viên trân châu trên trâm cài tóc bên tai theo từng bước đi của hắn mà lắc lư, va chạm nhau, phát ra âm thanh leng keng, khiến người nọ ngẩn ngơ, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Một làn hương đào thoang thoảng theo gió xuân ập đến trước mặt, khiến đệ tử Côn Lôn đỏ mặt, không nói nên lời.

Tạ Thư đưa ngón tay ra, chọt vào ngực người nọ, mang theo chút nghiền ngẫm, cười nói: "Ngươi tức giận như vậy, người không biết người ta sẽ nghĩ ngươi là vợ cả của ta, bây giờ đến đây bắt gian."

"Ngươi...!"

Vốn dĩ mặt của người nọ đang đỏ bừng nhưng lúc này lại gần như tím tái, không hiểu sao bị trêu chọc, lửa giận bùng lên, dường như ngay lập tức sẽ lao tới ăn tươi nuốt sống Tạ Thư.

Gã run rẩy chỉ vào Tạ Thư: "Ngươi, tên yêu quái này, ngươi chẳng bằng một sợi tóc của Chúc Mang! Sao lại có người không biết xấu hổ như ngươi?"

Tạ Thư giả vờ sợ hãi lùi lại một bước, cười hì hì chắp tay nói:

"Nương tử, chớ vội, ngươi đã già nhan sắc suy tàn rồi. Hôm nay ta ở đây để cưới người mới, tương lai hai người sẽ làm bạn, hãy sống hòa thuận, đừng để người khác cười nhạo chúng ta."

Người nọ tức giận đến run rẩy, không thể tin nổi: "Ngươi..."

"Được rồi."

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên xen vào.

Âm thanh đó vang lên từ trên cao, như một thanh kiếm sắc bén, như sương giá, dội thẳng vào cơn giận dữ của người nọ. Tay chân gã lạnh toát, sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Đại sư huynh đứng ngược sáng không thấy rõ mặt, không dám chống đối, chỉ biết cúi đầu lùi lại, nói: "... Vâng."

Tâm trạng của Tạ Thư có vẻ rất tốt, hắn cười khẩy một tiếng, bước lên vài bậc thang, đứng bên cạnh vị hôn phu của mình, cười nói: "Sao vậy, Đại sư huynh đã nhớ ra ta là ai rồi sao? Thấy đau lòng à?"

Nam nhân hờ hững liếc hắn một cái, môi mỏng khẽ nhếch, nói năng khí phách.

"Đừng tự huyễn hoặc mình."

Hắn ta mặc bộ hôn phục đỏ thẫm giống như Tạ Thư, dáng người thẳng tắp, tay cầm một hồng tú cầu màu đỏ, mày kiếm mắt ngọc, tóc đen đội mũ ngọc, khí chất lạnh lùng như sương tuyết.

Hắn ta và tính cách nhiệt tình như lửa của Tạ Thư rõ ràng là hai cực đối lập.

Đôi mắt lạnh lẽo như băng của hắn ta lướt qua Tạ Thư như một con chuồn chuồn đậu xuống nước, rồi nhanh chóng quay đi như thể cảm thấy ánh mắt đó ô uế vậy.

Tạ Thư bị ánh mắt đó khiến cho ngẩn người một lúc, không còn cười nữa. Hắn cúi xuống, lại trùm khăn trùm đầu lên, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn ta.

Hai người cứ thế sánh vai bước qua ba ngàn bậc thang, dưới ánh mặt trời chói chang, Tạ Thư cụp mắt xuống, vẻ mặt bình thản.

Không ai biết rằng, dưới bộ giá y, những ngón tay của hắn đã run rẩy nhẹ vì đau đớn.

Vết thương ở bụng đau nhói, kiếm khí còn sót lại dường như vẫn đang quấy rối ở đan điền của hắn, mồ hôi lạnh như hạt đậu chảy dọc theo sống lưng run rẩy của hắn, làm ướt phía sau lưng đơn bạc.

Nhưng hắn cũng không nói gì.

Tiếng nhạc "Bách điểu triều phượng" đến đoạn cao trào, tiếng kèn xô - na vang lên.Tạ Thư mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khó khăn lắm mới bước qua chậu than vào cửa. Lửa trong chậu than không biết ai đã đốt, ngọn lửa phóng lên cao, khi Tạ Thư bước qua cảm thấy như chân mình sắp bị phỏng lên vài bọng nước, những đệ tử Côn Lôn bên cạnh thấy hắn đi hơi khập khiễng thì cười nhạo.

Hắn chưa từng thành thân, đây là lần đầu tiên của hắn, nhưng có thể tưởng tượng được, không ai có được hôn lễ như thế này. Nương tử bị hàng vạn người khinh bỉ, ai cũng hô hào đánh đập, tân lang thì lạnh lùng không quan tâm đến tân nương, tân khách ở bên dưới đài đều lớn tiếng mắng chửi, cười nhạo.

Vừa vào cửa, lại nhìn thấy Côn Lôn quen thuộc. Hắn đã sống ở Côn Lôn hơn mười năm, giờ trở về nơi cũ, vẫn là những bông hoa đào nở rộ khắp núi, rực rỡ nở trên cành. Hắn cúi người vội vàng nhặt vài cánh hoa đào bị giẫm nát, ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt.

Gương mặt người ấy không biết đâu mất rồi, nhưng hoa đào vẫn nở rộ như thế trong gió xuân.

Ảo ảnh trong mộng cũ vẫn còn đó, nhưng cảnh còn người mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »