Chương 19: Diêm La Bạch Y

"Đúng vậy," một đệ tử khác đồng tình, tức giận nói: "Nếu không phải vì tên Tạ Thư này xen vào, lẽ ra tiểu sư đệ phải có mối tình đẹp với đại sư huynh, trời sinh một đôi."

Chúc Mang nghe thấy, nhưng không những không vui, mà viền mắt cậu ta cũng lập tức đỏ lên. Cậu ta như vừa nhận ra gì đó, lùi lại một khoảng cách với Thẩm Thừa Chu, buồn bã nói: "Đệ quên mất đại sư huynh đã có vợ, là đệ vượt phép tắc..."

Thẩm Thừa Chu nghe thấy thế, trong lòng đau nhói, bước lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nắm lấy tay Chúc Mang, trầm giọng nói: "Sư đệ, giữa ta và hắn thật sự không có quan hệ gì."

"Nhưng các người đã thành thân rồi...?"

"Chỉ là một kế hoãn binh mà thôi." Thẩm Thừa Chu hờ hững nói, tràn đầy khinh thường, như thể bị thứ bẩn thỉu nào đó quấn lấy, hắn ta không muốn gì hơn ngoài việc loại bỏ nó, "Đối với ta, hắn chỉ là một tiểu thϊếp có thể bị sỉ nhục bất cứ lúc nào. Một tên ma tu, lại dám mơ mộng, hắn có tư cách gì?"

"Thật nực cười."

Hắn ta nhấn mạnh từng chữ, không chút nghi ngờ: "Chỉ là một tờ giấy bỏ đi, không lâu nữa ta nhất định sẽ hòa ly với hắn."

"Nếu như hắn không muốn...?" Chúc Mang hỏi.

"Thì ta sẽ từ từ hành hạ hắn," Thẩm Thừa Chu cười, từ từ nói: "Có rất nhiều cách, để hắn quỳ như chó trước mặt ta."

Chúc Mang nhận được sự đảm bảo, mỉm cười hài lòng.

Đôi mắt cậu ta ngập tràn những vì sao, tình yêu không thể kiềm chế gần như trào ra từ đôi mắt xinh đẹp ấy, bất kỳ ai nhìn vào đều sẽ bị đắm chìm trong ánh mắt biết nói của cậu ta.

Tạ Thư éo buộc Thẩm Thừa Chu phải thành thân với hắn, nhưng ngược lại Thẩm Thừa Chu lại bị chính hắn thúc đẩy một cái, mối quan hệ giữa hắn ta và Chúc Mang vô tình lại thăng cấp lên một mốc mới.

Chúc Mang im lặng nhếch môi, tựa như một người chiến thắng nhìn thấy ánh sáng bình minh.

Cậu ta gần như không thể kiềm chế, thốt lên: "Sư huynh, huynh có biết lần đầu chúng ta gặp nhau..."

Thẩm Thừa Chu nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu, rồi cậu ta chợt giật mình, lập tức ngậm miệng lại.

Không đúng, bây giờ chưa phải lúc. Cứ chờ thêm một chút.

Ánh mắt cậu ta rở nên u ám, cuối cùng chỉ mỉm cười dịu dàng: "Không có gì."

Chuyện cậu ta không nói ra là, trong lòng Chúc Mang, lần đầu tiên hai người gặp nhau không phải là lần sau đó khi hắn ta tình cờ đi qua con hẻm chốn thanh lâu.

Mà là khi còn nhỏ, có một thiếu niên đã xông vào thế giới của cậu ta.

Thời thơ ấu của cậu ta chìm trong bóng tối, cô đơn, vặn vẹo, như một chiếc lá rau trong thùng rác, bị người khác dẫm đạp, chỉ có mỗi lần thiếu niên chạy đến, cậu ta mới có thể ngẩng đầu từ giếng lên, ngây ngốc nhìn thấy một chút ánh trăng.

Âm thanh trong ký ức mềm mại, khi thiếu niên cùng giường chung gối với mình, người kia luôn không kiềm chế được mà quấn tay chân vào cậu ta, thì thầm bên tai: "... Tiểu ca ca."

"Tiểu ca ca."

Nóng hổi rơi vào trên đầu quả tim của cậu ta.

Chỉ là sau đó lại chia xa, ngoài một hình dáng đại khái của một chiếc ngọc bội với hai chữ "Thừa Chu" ra, thì không để lại gì nữa.

Vì vậy, nhiều năm sau, khi cậu ta đang quỳ gối trên bùn lầy, nghe thấy hai chữ "Thừa Chu", cậu ta bất chấp tất cả, từ trong hẻm lao ra, đâm vào lòng hắn ta, biết rằng bọn họ lại một lần nữa gặp nhau.

Cho dù Thẩm Thừa Chu không biết mình mắc bệnh gì, quên đi quá khứ cũng không quan trọng.

Cậu ta có thể tái tạo những kỷ niệm riêng thuộc về bọn họ.

Thẩm Thừa Chu nhìn về phía Chúc Mang với ánh mắt dịu dàng, thế nhưng miệng lại đang ra lệnh: "Quỷ Vương lần này chắc chắn rất yếu, các đệ tử Côn Lôn nghe lệnh, đứng vững ở đây, không cần lo lắng..."

Nghe thấy thế, các đệ tử Côn Lôn đều thở phào, khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhõm.

Nói thật, đó chính là Quỷ Vương, lần trước Quỷ Vương xuất hiện thì Côn Lôn đã mất một phần ba đệ tử, người đứng đầu Tiên Minh đến hỗ trợ đã trực tiếp ngã xuống, chỉ có thể chọn Lý Đình Ngọc làm người kế nhiệm.

Có điều cảm giác lần này có chút không đúng, Quỷ Vương trăm năm mới xuất hiện một lần, song giữa Quỷ Vương lần này và lần trước chỉ cách nhau có mười năm?

Khi nghi ngờ trong lòng họ vừa nảy sinh, ngay lúc đó, từ xa bỗng nhiên bùng nổ một ánh sáng trắng xán lạn, chói mắt đến mức gần như mù khiến người ta mù, một con ngân xà khổng lồ hung dữ xé toang bầu trời, ánh sáng màu trắng tràn ngập, sấm sét vang rền, tựa như một con thú dữ đang ngủ say sắp tỉnh dậy.

"Chờ đã, không đúng, sông Vong Xuyên... sông Vong Xuyên!" Một đệ tử giơ tay chỉ, kêu lên, "Mọi người nhìn kìa!"

Mưa gió nổi lên, sóng dữ dội đánh vào hai bờ, dòng nước đỏ như máu cuồn cuộn gầm thét, cuốn theo những cơn sóng khổng lồ.

Sông Vong Xuyên hiếm khi có lúc cuồng bạo như vậy, tuy nhiên khi mọi người quay đầu lại, qua làn sương mù dày đặc, đầu của bọn họ như muốn nổ tung, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tựa như có con rắn lạnh lẽo trườn qua xông thẳng lên đầu!

"Trời..."

Có người ngây người, giọng nói run rẩy: "Sông Vong Xuyên... Sông Vong Xuyên đang chảy ngược?!"

Điều khiến bọn họ hoảng sợ hơn nữa là, sau những đám mây đen dày đặc, mờ mờ hiện ra một vệt đỏ tươi, sắc mặt Thẩm Thừa Chu biến đổi, hắn ta chống tay lên lan can, nhìn về bầu trời đêm, đồng tử không ngừng dao động.

Bầu trời đêm không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ như máu, đặc biệt là trên bầu trời của Quỷ Vực Vô Giản, đỏ đến mức như thể có thể nhỏ ra máu, mặt trăng từ sau đám mây đen ló ra - dĩ nhiên là màu đỏ của máu.

Thứ treo lơ lửng trên cao giống như một cái đầu người đầy máu, ma quái chiếu sáng con đường phía trước. Một số dân chúng ngẩng đầu lên nhìn thấy, mặt mày tái mét, lẩm bẩm: "Trăng đỏ như máu, tai họa sắp đến."

"Đây là... đại họa!"

Nhiều năm sau, sử sách ghi chép:

Ngày 29 tháng 5 Khánh Lịch năm thứ sáu, Vong Xuyên chảy ngược, trăng máu treo cao, mọi khó khăn xuất hiện.

Trời sinh dị tượng, ắt có tai ương.

Thiên hành vô thường, đảo ngược... là tận thế.

Quỷ Vương xuất hiện, dị tượng đến. Theo như lời đồn, Quỷ Vương cao tám thước, gương mặt như ngọc, nhưng tính cách thất thường, tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc, lại mặc y phục màu trắng như tuyết, được gọi là...

"Diêm La Bạch Y."