Chương 16: Bẻ gãy ngón tay

Vừa dứt lời, bữa tiệc bỗng dưng im lặng, tất cả mọi người đều ngừng lại mọi hoạt động.

Các nhạc công sượng ngắt, âm thanh ngừng lại, bầu không khí vốn nhộn nhịp bỗng trở nên quỷ dị, nụ cười của mọi người đều cứng lại, lén lút nhìn lên vị trí cao nhất trong đại sảnh.

Ở đó có một người đang ngồi.

Khác với dáng vẻ cấm dục của Thẩm Thành Chu, người này tuy cũng có khí chất phi phàm nhưng lại toát lên một khí chất của tội phạm, trên cổ đeo một dây chuyền hình răng sói, mày kiếm mắt sáng, cơ ngực để trần, dường như còn có vết rượu rơi trên đó, chảy dọc theo các đường nét, thật sự thu hút ánh nhìn.

Hắn ta thờ ơ cầm một chén lưu ly, ngồi tùy tiện trên chủ vị, nghe thấy lời này, hắn ta trừng mắt.

Nghe nói không lâu trước đó, có người trong hội nghị Minh chủ muốn luận tội Lý Đình Ngọc, đã dùng câu "Nghe nói yêu quái ma giáo Huyết Quan Âm tự xưng là bạn thân của ngươi", Lý Đình Ngọc nghe xong chỉ cười nhẹ.

Nhưng tối hôm đó, người này đã trở thành một thi thể trôi trên sông Vong Xuyên.

Bởi vì mọi người đều biết, vị hôn thê của Lý Đình Ngọc đã bị Tạ Thư gϊếŧ, trong cái đêm Tạ Thư tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành đó, vị hôn thê của hắn ta cũng có mặt.

Vì vậy, Tạ Thư là một cái gai trong lòng Lý Đình Ngọc, một cái lôi lớn nhất.

Ai chạm vào thì người đó sẽ chết.

Đôi mắt của Lý Đình Ngọc sắc bén, khóe miệng như cười như không, người vừa nói sai bị ánh mắt sắc như dao của hắn ta quét qua, hai chân run rẩy, bỗng cảm thấy buồn đi vệ sinh, vội vàng lùi lại một bước, thậm chí quỳ xuống ngay tại chỗ, cầu xin: "Lý Minh chủ, xin tha mạng! Ta chỉ lỡ lời khi say, tự phạt vả mồm!"

Gương mặt gã đầy sợ hãi, điên cuồng vả vào mặt mình hàng chục cái, ngay cả Tạ Thư cách đó hơn mười mét cũng nghe thấy mà cảm thấy da đầu tê dại.

Hắn ngạc nhiên nói: "Tên cẩu ngốc này có đáng sợ đến vậy không? Sợ đến mức đó sao?"

"Nhưng mà," hắn lại nhô đầu ra nhìn quanh Hoa Yến Lâu này, "Tiểu tử này thật không biết xấu hổ. Đã có Tùy tỷ rồi, lại còn đến chốn phong trần này?"

Hắn lắc đầu, "Không được, ta phải thay Tùy tỷ quản hắn mới được. Thật không ra thể thống gì."

Tạ Thư trở tay, bỗng dưng trong tay có thêm một con hạc giấy nhỏ. Hắn thổi vào con hạc, nó lập tức rung rinh bay lên, bay về phía Lý Đình Ngọc.

Lý Đình Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng cứng đờ. Hắn ta đứng bật dậy, con hạc giấy đã bị hắn hút lại bằng linh lực, bị nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hắn ta quan sát một lúc, nét mặt thoáng qua sự khϊếp sợ và nghi ngờ, sau đó không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của khách mời, bước nhanh ra hành lang, lịch sự chắp tay hỏi: "Ý của ngài muốn gì?"

Giọng hắn ta trầm thấp, tựa như tiếng sói hú giữa núi rừng.

Tạ Thư thấy hắn ta qua đây, không nhịn được mà nhếch khóe môi. Hắn lộn ngược lại, mũi chân khẽ nhấc, rồi vui vẻ hạ xuống từ xà nhà.

Hắn mặc một bộ y phục màu đỏ, mái tóc đen xõa dài, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, trêm khóe môi còn vương lại chút rượu lấp lánh mà hắn lén nếm thử, bờ môi đỏ thắm, bộ giá y rách rưới treo lỏng lẻo trên người, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút cảnh xuân.

Hắn cười, đôi mắt tựa như dòng nước mùa xuân, cong như trăng lưỡi liềm, giống như một đứa trẻ muốn đùa nghịch, cố tình trốn ở góc khuất, rồi đột ngột nhảy ra, mang đến cho Lý Đình Ngọc một bất ngờ.

Lý Đình Ngọc không nhúc nhích.

Thiếu niên trong bộ đồ đỏ ôm vò rượu, chớp mắt, lộn một vòng xuống đất, giơ vò rượu lên, trêu chọc: "Đình Ngọc, ngươi đoán xem ta mang gì đến cho ngươi này? Ta đa! Một vò rượu ngon. Ta nói cho ngươi biết, đây là rượu ta đã cất kỹ suốt mười năm, ta..."

Hắn nói không ngớt, như thể vừa gặp lại người bạn thân lâu ngày, vì vậy vừa gặp mặt đã có vô vàn điều để nói, vô cùng hào hứng.

Tuy nhiên, Minh chủ của Tiên Minh lại không chào đón hắn giống như hắn tưởng tượng.

Khi nhìn thấy hắn, sắc mặt vốn lịch sự của Lý Đình Ngọc bỗng chốc trở nên u ám, như mây đen kéo đến, hàm răng bỗng chặt lại.

Trong ánh mắt hắn ta trỗi dậy một nỗi hận thù mãnh liệt, như thể Tạ Thư đã làm điều gì đó trái với lương tâm đối với hắn ta. Ngay sau đó, hắn ta rút kiếm ra, đâm thẳng về phía Tạ Thư!

Tạ Thư kinh ngạc tránh đi, "… Ngươi làm gì thế?"

Lý Đình Ngọc nghiến răng, vẻ mặt vừa rồi hãy còn thong dong, lúc này đã trở nên vặn vẹo.

"Ngươi còn dám đến tìm ta sao?" Lý Đình Ngọc không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Thư, hét to: "Tạ Thư, sao ngươi còn mặt mũi đến đây? Ngươi biết mình đã làm gì không?"

Tạ Thư bị tiếng hét khiến đầu óc "ong ong".

Sức khỏe của hắn từ trước đến nay không được tốt, không dễ dàng thể hiện cảm xúc, cũng như không mấy dễ chấp nhận cảm xúc của người khác. Mỗi khi cảm xúc dâng trào, hắn sẽ trở nên trắng bệch, trái tim đau nhói, tay chân run rẩy không kiểm soát, gần như nghẹt thở. Vì vậy, hắn luôn giữ nụ cười, kìm nén cảm xúc của mình.

Bị Lý Đình Ngọc hét thẳng vào mặt một cách bất ngờ, hắn run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Thế nhưng lúc này hắn cố gắng kiểm soát hơi thở, ổn định nhịp tim, ngẩng đầu lên nhìn Lý Đình Ngọc đang tức giận, như một đứa trẻ không biết mình đã làm sai điều gì, lúng túng nhìn Lý Đình Ngọc: "Ngươi sao vậy?"

Hắn nghĩ ngợi một lát, rồi nhận ra điều gì đó, cảm thấy xấu hổ, kéo kéo vạt áo của Lý Đình Ngọc, nhỏ giọng: "Lẽ nào vì ta lén uống rượu mà ngươi tức giận đó chứ...? Được rồi, ta xin lỗi, nhưng rượu này thật sự rất ngon, ta khó khăn lắm mới làm được, tặng cho ngươi, đừng giận nữa được không? Lần sau ta sẽ không lén uống nữa..."

Giọng điệu của Tạ Thư mềm mại, như đang cố gắng dỗ dành Lý Đình Ngọc, coi hắn ta như một đứa trẻ.

Tuy nhiên, Lý Đình Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không thể tin nổi mà trợn mắt, lửa giận bùng lên trong mắt, ngực hắn ta không tự chủ được mà phập phồng, như một quả bom sắp nổ.

Bàn tay của Tạ Thư vẫn nắm chặt góc áo của hắn ta, Lý Đình Ngọc không thể nhẫn nhịn, ngay lập tức, hắn ta đã nắm lấy ngón tay của Tạ Thư.

Các ngón tay của thiếu niên mềm mại, nhưng đôi tay vốn nên trắng trẻo lại đầy vết thương. Lý Đình Ngọc bóp vào những đốt ngón tay mảnh khảnh của Tạ Thư, Tạ Thư ngây ra một lúc, còn chưa kịp phản ứng thì Lý Đình Ngọc đã mạnh tay bẻ gãy ngón tay mà vừa rồi Tạ Thư đã túm lấy áo hắn ta.