Chương 13: Hộp kẹo

"Im miệng!!!"

Thẩm Thừa Chu quát lớn: "Đến lúc này rồi, ngươi còn cố chấp, khiến đệ ấy cảm thấy tội lỗi sao?"

Tại sao lại có loại người độc ác như vậy, đến lúc này, hắn còn muốn nói cho Chúc Mang biết về chuyện Kim Đan, khiến cho đệ ấy cảm thấy áy náy sao?

Chúc Mang tốt bụng như vậy, ngay cả kẻ thù đã trực tiếp khoét đi Kim Đan của mình, chắc chắn đệ ấy sẽ cảm thấy tội lỗi, sống trong bất an mỗi ngày, cảm thấy mình nợ Tạ Thư.

"Thì ra là vậy."

Tạ Thư ho khan một tiếng, đầu hắn đau như búa bổ, vết thương vừa va chạm vẫn còn đau âm ỉ.

Nhưng hắn bỗng nhiên cười rộ lên.

Tiếng cười ban đầu thấp thoáng, nhưng càng về sau, dường như gặp phải gì đó rất vui, trở nên quỷ dị điên cuồng.

Hoặc là, cuối cùng cũng hiểu được một sự thật đang hiện ra trước mắt.

Trong lòng hắn vẫn còn một chút ảo tưởng, hy vọng rằng người sư huynh mà hắn từng yêu thích năm đó sẽ trở lại, sẽ... dỗ dành hắn.

Nhưng có lẽ vào trận chiến đêm đó ở Côn Lôn, người sư huynh từng vì bảo vệ hắn mà bị một kiếm xuyên tim đã hoàn toàn chết đi rồi.

Sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa.

Tạ Thư đột nhiên cảm thấy, nếu như ngay từ đầu Thẩm Thừa Chu không cứu hắn thì tốt biết bao.

Như vậy, bọn họ cũng không cần phải dây dưa cả đời.

Mà dù có dây dưa bao nhiêu lần, thì cũng chỉ có một mình Tạ Thư nhớ.

Vì vậy, hắn cười to, nguyền rủa người trước mặt.

Tạ Thư che trán đang chảy máu, phát ra một tràng ho khan dữ dội. Hắn vừa ho vừa cười, lớn tiếng nói: "Thẩm Thừa Chu! Ngươi yên tâm! Ta thành thân với ngươi, chỉ để hành hạ ngươi, chỉ để cho ngươi nếm trải cảm giác yêu mà không được. Ta chưa bao giờ có tình cảm với ngươi, dù chỉ một chút, một chút cũng không..."

"Ngươi đã móc lấy Kim Đan của ta, vậy ta sẽ ép buộc ngươi thành thân. Hiện giờ ta người không ra người ma không ra ma, ngươi dựa vào đâu mà được sống tốt?"

Hắn cười điên cuồng: "Thẩm Thừa Chu, Tạ Thư ta cho dù có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Thẩm Thừa Chu quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, chút cảm giác tội lỗi vừa mới nhen nhóm lập tức biến mất không dấu vết.

Hắn ta bước ra khỏi ngưỡng cửa, đi đến bên người Chúc Mang, thờ ơ ném ra một câu mà sau này hắn ta sẽ hối hận khôn nguôi.

"Ngươi thật sự đáng bị trời tru đất diệt, không bao giờ được siêu sinh."

Khi Tạ Thư tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối.

Trong phòng tân hôn trống rỗng, chỉ có những ngọn nến đỏ rơi trên mặt đất, im lặng nhìn hắn, để lại những giọt sáp chảy đầy đất. Hắn nằm trên mặt đất, tứ chi lạnh toát, đầu thì lúc nóng lúc lạnh, như thể đang bị sốt cao.

Tạ Thư ôm đầu, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, chật vật nằm trên mặt đất.

Trong đầu hắn như một ấm nước đang sôi, những mảnh ký ức lộn xộn tựa như cơn sóng thần ập đến, gần như nuốt chửng lấy hắn.

Đau.

Chỗ nào cũng đau.

Bụng như thể bị thủng một cái lỗ, đầu óc như bị ai đó đập mạnh, l*иg ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, không thể thở nổi.

Hắn vô thức sờ soạng mọi thứ trên người, khi lục tìm trong túi, bỗng dưng mở to mắt ra, rồi không màng đến cơn đau, dùng cả tay lẫn chân để bò dậy, loạng choạng tìm kiếm gì đó khắp phòng.

Thứ này không thể làm mất được.

Phải giữ gìn nó cẩn thận.

Là thứ hắn khó khăn lắm mới có được.

Cơn sốt cao gần như cắn nuốt lý trí của hắn, hắn mơ màng, khi bò dậy còn ngã một cái, bụng như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh thổi qua khiến hắn run rẩy.

Hắn đã thử vài lần, cuối cùng run rẩy tìm được một chiếc lọ thủy tinh trong ngăn kéo. Hắn cẩn thận đặt thứ mình đang cầm vào bên trong, động tác nhẹ nhàng, không dám thở mạnh, như thể đó là một bảo vật vô giá, tất cả các loại linh thú trên thế gian cũng không thể sánh bằng.

Chiếc lọ thủy tinh có vẻ đã lâu ngày, phủ một lớp bụi mỏng, hắn dùng tay áo lau sạch, trên mặt dính một chút bụi, nhưng đôi mắt đen láy của hắn lại sáng rực nhìn vào thứ trong lọ, giống như đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi mình yêu thích nhất.

Nhưng nếu có như có người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, không hiểu trong cái lọ đó nếu không phải là rác thì là gì.

Bên trong là vài cánh hoa đào từ trên núi Côn Lôn.

Những cánh hoa đào bị bỏ lại trong mùa ấm áp, rơi xuống trong rừng hoa đào trên đỉnh núi Côn Lôn, dầm mưa dãi nắng, bị giẫm đạp, chúng đã héo úa, nhưng cánh hoa không còn nguyên vẹn, chỉ còn sót lại mùi hương nhè nhẹ phai tàn.

Tạ Thư giống như đứa trẻ được nhận kẹo, chiếc bình thủy tinh đối với hắn như một hộp kẹo mà hắn muốn mà không được. Hắn ôm chặt "hộp kẹo" đó vào trong lòng, như thể người đang chìm dưới nước nắm lấy sợi rơm cuối cùng.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Thẩm Thừa Chu sẽ không có cái chết tốt đẹp, tro cốt của hắn ta sau này sẽ được rải đi.

Nhắc lại lần nữa, Thẩm Thừa Chu không phải là chính diện! Không phải chính diện!!!

Mặc dù có liên quan đến việc tiết lộ nội dung, nhưng tình cảm của Tạ Thư sẽ không lãng phí. Mục đích ban đầu của câu chuyện này là viết về một cốt truyện bi thảm tự nhiên liên quan đến cái chết, đồng thời xây dựng nhân vật Tạ Thư. Ban đầu, Tạ Thư cũng là một người rất tồi tệ, nhưng cái chết đã thay đổi hắn rất nhiều, không phải chỉ để ngược, hắn sẽ trở nên tốt hơn, nhưng vẫn còn quá nhiều hiểu lầm, tất cả sẽ được giải quyết một cách lần lượt, và có cả vả mặt, trả cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần.

Nếu trong quá trình đọc có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, xin hãy lập tức rời đi, tác giả có trái tim dễ vỡ, có rất nhiều tác phẩm hay, cuốn sách này hoàn toàn là tự do sáng tác.Tạ Thư là nhân vật mà tôi đã tưởng tượng ra trong những năm tôi rất đau khổ, vì vậy tôi muốn viết về hắn, cho hắn một cuộc sống, cũng coi như thực hiện một ước mơ ban đầu của tôi.

Cúi đầu.