Chương 5

Quả nhiên Lâm Vũ run rẩy dữ dội trong lòng hắn, gương mặt lạnh lùng ửng đỏ. Cậu siết chặt vạt áo, cố gắng chịu đựng cảm giác sinh lý khó chịu.

"Phản ứng cũng rất ngon miệng." Kỳ Yến nghiêng đầu cười, "Phải làm sao đây, hình như em thật sự có hứng thú với anh rồi."

Lâm Vũ dường như nghe lọt tai những lời hắn nói, nhưng cũng có vẻ như chỉ xem đó là tiếng gió thoảng qua tai.

"Anh biết nhảy không?" Kỳ Yến gác cằm lên vai Lâm Vũ, hơi thở nóng ẩm phả vào làn da của omega một cách chẳng hề kiêng dè, "Anh lên bàn nhảy cho em xem một đoạn đi, em sẽ đưa hết số tiền mặt còn lại cho anh, như vậy sau này anh sẽ không phải nhặt rác bán nữa."

"Tôi không có nhặt rác." Lần này trong lòng Lâm Vũ có hơi khó chịu: "Đó cũng không phải là do tôi vứt."

Kỳ Yến nhếch mép: "Không sao, việc đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhảy."

"... Không."

"Nhún nhảy vài cái cũng không được sao?" Kỳ Yến nhìn chằm chằm vào đôi mắt ánh lên vẻ khó chịu của omega.

Đây rõ ràng là đang cố ý chọc ghẹo, Lâm Vũ không muốn đồng ý.

"Tiền của cậu tôi không muốn kiếm nữa." Lâm Vũ nói, tránh né sự đυ.ng chạm của Kỳ Yến, rồi đứng dậy khỏi người đối phương.

Cậu đi đến chỗ những tờ tiền rơi vãi trên mặt đất, cúi người và nhặt từng tờ một lên.

"Anh cũng có lòng tự trọng đấy chứ... " Kỳ Yến nói được một nửa thì nhìn thấy Lâm Vũ nhét tiền vào túi mình chứ không phải trả lại cho hắn, nét mặt bỗng cứng đờ.

Hắn cười khẩy, đứng dậy khỏi ghế sofa, rồi gọi Lâm Vũ đang đi về phía cửa: "Anh định đi như vậy sao?"

"Yêu cầu của cậu tôi không đáp ứng được, tôi đưa người khác đến, cung cấp cho cậu dịch vụ tốt hơn." Lâm Vũ cung kính nói.

"Thật mất cả hứng, uống cái gì nữa." Kỳ Yến hất tung cả ly lẫn rượu lên bàn, khiến ly thủy tinh vỡ tan tành.

Tiếng động chói tai và đột ngột khiến Lâm Vũ phải dừng bước.

"Em sẽ khiếu nại anh." Kỳ Yến vừa nói vừa móc điện thoại di động từ trong túi ra: "Anh rất là mất lịch sự với em đấy nhé, tiền lương tháng này của anh nhất định phải bị trừ hết."

Lâm Vũ nhíu mày.

Cậu lại quay mặt đối diện với Kỳ Yến: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Muốn xem anh nhảy."

“Cậu muốn xem tôi mất mặt thì có."

"Cũng có thể nói như vậy." Kỳ Yến cười: "Nhưng em không hy vọng anh nghĩ như thế."

"..."

"Thôi được rồi, anh đi đi." Kỳ Yến nhún vai, đổi giọng: "Hôm nay cũng không còn sớm nữa."

Lâm Vũ gần như không chút do dự, đi ngay.

Kỳ Yến lại lên tiếng khi cậu mở cửa: "Dù sao thì em và anh cũng sẽ còn gặp lại, tìm anh cung cấp dịch vụ cũng không phải là chuyện khó. Nếu anh cần, em còn có thể phát huy tinh thần trách nhiệm giúp đỡ bạn bè của lớp trưởng, quảng cáo trong lớp giúp anh, để các bạn trong lớp cùng nhau qua tâm đến việc làm ăn của anh."

Lâm Vũ tức giận đến run người: "Làm sao mới có thể khiến cậu im miệng thế?"

Kỳ Yến mang giày da đi đến phía sau Lâm Vũ, khẽ ngửi mùi hương của tuyến thể tỏa ra từ người đối phương, quả nhiên là hương hoa súng.

Khóe miệng nở nụ cười hài lòng, Kỳ Yến nói: "Dịch vụ của anh sẽ không chỉ giới hạn ở quán bar chứ, nếu ở trong lớp em gặp vấn đề gì, anh hẳn là nên chủ động giúp đỡ."

Lâm Vũ khó hiểu ngẩng đầu lên: "Cậu nói là, ở trong lớp?"

"Ừ, nếu anh cứ giả vờ như không quen biết em như trước, em sẽ rất buồn đó." Kỳ Yến nhướng mày: "Nếu bảo anh bưng trà rót nước cho em mà anh cũng từ chối, vậy thì em sẽ càng buồn hơn đấy."

Đây rõ ràng là đang uy hϊếp.

Lâm Vũ đành bất lực: "... Tùy cậu."

Kỳ Yến vui hẳn lên: "Tan ca thôi, không làm trễ giờ của anh nữa."

Nghe được câu này, Lâm Vũ như trút được gánh nặng, bước nhanh hơn để rời khỏi bầu không khí đang bị đối phương làm "ô nhiễm" từng chút một này.

Cậu vào hậu trường thay quần áo của mình, thả tóc xuống và đeo kính đen lên, khôi phục lại dáng vẻ tầm thường ban đầu.

Đến cổng quán bar Huyễn Dạ, Lâm Vũ cúi đầu nhìn điện thoại, 11 giờ 45 phút.

Giờ này đã hết xe buýt rồi.

Đi bộ thì quá xa, chỉ có thể bắt taxi.

Lâm Vũ sờ túi quần phồng lên vì tiền, chơi sang một lần vậy.

Đi đến ngã tư, cậu nhìn xung quanh, có một chiếc xe thể thao mui trần thân dài bấm còi mấy tiếng, rồi từ từ dừng bên cạnh cậu.

Ánh đèn xe chói mắt khiến Lâm Vũ mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Người bên trong hạ cửa kính xe xuống.

Kỳ Yến nở nụ cười rạng rỡ với Lâm Vũ: "Về nhà à? Em đưa anh một đoạn nhé."

Lâm Vũ né tránh ánh mắt của hắn, giọng lạnh lùng: "Không cần."

"Anh đừng ngại." Kỳ Yến nháy mắt với đối phương: "Không sao đâu, bây giờ trên người anh không có mùi gì lạ, em không chê đâu."

"..."

"Đừng làm mất thời gian của em." Kỳ Yến cười nói, giọng điệu đã chuyển thành ra lệnh: "Trời tối rồi, em còn muốn về nhà ngủ sớm."

Lâm Vũ: "Cậu đang lái xe trong tình trạng say rượu."

Kỳ Yến lắc đầu vẻ vô tội: "Anh không phục vụ em, em một ngụm cũng chưa uống."

Lâm Vũ đành phải lên xe.

Trong xe thoang thoảng mùi cà phê nhàn nhạt, là hương pheromone của Kỳ Yến, có lẽ do độ phù hợp với Lâm Vũ rất cao, nên ngửi vào khiến có thể khiến thể xác và tinh thần đều thoải mái.