Chương 4

Lâm Vũ im lặng.

Ánh mắt Kỳ Yến chợt tối sầm lại: "Suất học bổng sinh viên ưu tú là thứ mà một kẻ tiếp rượu bên ngoài có thể nhận được sao? Cậu làm chuyện có lỗi với danh dự của lớp, đừng nói đến việc nhận học bổng dành cho sinh viên ưu tú, có được tiếp tục đi học hay không còn là vấn đề đấy."

Lông mi Lâm Vũ khẽ run lên.

Cậu cứng đờ quay đầu nhìn Kỳ Yến, chỉ vài giây sau, sắc mặt đã trở lại bình tĩnh: "Tôi có thể tiếp tục phục vụ đến khi nào cậu hài lòng."

"Quần áo cậu giặt sạch rồi chứ?" Kỳ Yến vẫn chưa quên mùi hương hắn ngửi thấy trên người Lâm Vũ vào buổi chiều.

L*иg ngực Lâm Vũ phập phồng dữ dội, cậu cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, ngoan ngoãn đáp: "Giặt sạch rồi."

"Vậy thì lên đây." Kỳ Yến vỗ vỗ vào đùi mình, "Tiếp tục làm chuyện cậu nên làm đi."

Lâm Vũ đứng dậy, bưng ly rượu lên một lần nữa, máy móc ngồi xuống đùi Kỳ Yến, giống như mọi lần tiếp rượu khác, đưa ly rượu đến bên môi Kỳ Yến.

Kỳ Yến nhận lấy ly rượu, đột nhiên lại không muốn Lâm Vũ đến gần, liền đẩy cậu ra khỏi người mình.

Lâm Vũ không ngờ đối phương lại có hành động như vậy, trong khoảnh khắc ngã xuống đất, trán va vào cạnh bàn, đau đến choáng váng.

Kỳ Yến nghiêng đầu, cười rạng rỡ: "Xin lỗi, tôi vừa nhớ đến dáng vẻ mất mặt của cậu ở lớp, nên không muốn cậu lại gần."

Lâm Vũ mím môi, chống một tay xuống đất để đứng dậy, lạnh lùng đáp lại hai chữ: "Không sao."

"Nói xem nào, chuyện gì đã xảy ra, cậu làm việc ở đây à?" Ly rượu đã bị Lâm Vũ chạm vào, Kỳ Yến đưa lên mũi ngửi nhẹ. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, xen lẫn trong đó là hương hoa súng thanh mát, thoang thoảng khó nhận ra nhưng không thể phớt lờ.

Khác với dự đoán, mùi hương không tệ.

"Làm việc." Lâm Vũ đáp, "Làm thêm."

"Mỗi ngày mấy tiếng?"

"Bảy giờ tối đến mười một giờ."

"Làm đến mức nào." Kỳ Yến hỏi, "Cởϊ qυầи áo lên giường?"

Hô hấp Lâm Vũ ngừng lại, lắc đầu.

Vẻ khinh thường trong mắt Kỳ Yến vơi đi vài phần: "Kiếm được bao nhiêu?"

"Lương cứng năm nghìn."

"Thấp vậy sao?" Kỳ Yến có chút khó tin, hắn chống khuỷu tay lên thành sofa, chống cằm, khóe môi nhếch lên nụ cười: "Xem ra mặt mũi cậu cũng chẳng đáng giá là bao."

Lâm Vũ im lặng.

"Nhưng mà tôi lại rất có hứng thú với khuôn mặt này của cậu." Kỳ Yến bật cười, "Đây là lần đầu tiên tôi gọi người tiếp rượu, bởi vì bức ảnh của cậu khiến tôi muốn thử một lần."

Lâm Vũ mấp máy môi: "Cảm ơn đã ưu ái."

"Vậy là cậu chưa từng lên giường với ai à?"

Bàn tay buông thõng bên người Lâm Vũ siết chặt: "Chuyện riêng tư, tôi từ chối trả lời."

"Hôm nay tôi chơi bài, vừa hay thắng được chút tiền mặt."

Nói rồi, Kỳ Yến lấy trong túi xách tay ra một xấp tiền giấy dày cộp ném xuống đất.

Lâm Vũ không thể nào làm ngơ trước số tiền rải đầy đất kia, cậu hít sâu một hơi rồi lên tiếng: "Chưa từng ngủ với ai."

"Ngồi lại đây đi." Kỳ Yến vỗ vỗ vào đùi mình, giọng điệu đầy ẩn ý, "Đừng sợ, lần này tôi nhất định sẽ không đẩy cậu ra đâu."

Lâm Vũ rất nghe lời, chậm rãi tiến lại gần Kỳ Yến, nhưng Kỳ Yến lại đưa tay ra chặn ngang hông anh, không cho cậu đến gần.

"Cậu vừa mới ngã, không cần phủi bụi trên người sao?" Kỳ Yến chớp chớp mắt vô tội, "Lỡ làm bẩn quần tôi, tiền giặt một lần cậu làm cả năm cũng không đủ đâu."

Nghe xong, Lâm Vũ cúi người, phủi phủi mông và ống quần không hề dính bụi, hỏi: "Như vậy được chưa?"

"Lại đây đi." Kỳ Yến mỉm cười đáp lại.

Lâm Vũ bước đến bên cạnh Kỳ Yến, chậm rãi ngồi xuống.

Có lẽ vì luôn trong trạng thái đề phòng bị đẩy xuống, cơ thể Lâm Vũ luôn căng cứng, không thể thả lỏng.

Kỳ Yến nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Lâm Vũ hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên hàng mi dài và dày của đối phương, sau đó đưa tay ra, dùng đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm vào.

Lâm Vũ sợ bàn tay kia chọc vào mắt mình, cơ thể run lên, nhưng không né tránh: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Xem thử có phải đồ giả hay không." Đáy mắt Kỳ Yến tràn đầy tò mò, "Sao lại có thể mọc giống như cái quạt nhỏ vậy chứ."

"..."

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Kỳ Yến không chơi đùa với lông mi của cậu nữa, chuyển sang véo má cậu. Đầu ngón tay chọc vào gò má mềm mại của đối phương rồi ấn xuống, cảm giác rất mịn màng, không hề có phấn son.

"Hai mươi hai." Lâm Vũ không né tránh sự động chạm của hắn.

"Già thật đấy." Kỳ Yến tiếc nuối nói, "Anh, anh hơn em hai tuổi, vậy mà lại học cùng lớp với em."

Tiếng gọi "anh" khiến hơi thở Lâm Vũ có chút dồn dập, vô số lời nói phản kháng nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu nghiêng đầu nhìn Kỳ Yến, giọng nói có chút trầm xuống: "Đừng gọi tôi là anh."

"Anh." Cố tình đối nghịch với Lâm Vũ.

Lâm Vũ cúi mắt xuống, không nói gì nữa.

"Hơi khó liên hệ hình ảnh hiện tại của anh với trước kia." Ánh mắt Kỳ Yến lướt qua phần cổ trắng nõn lộ ra của Lâm Vũ, làn da đẹp đến mức khó tin.

Thế là hắn đưa tay lên, đầu ngón tay ác ý lướt qua tuyến thể của đối phương.