Chương 29

Căn phòng sang trọng, trải thảm dày, tiếng giày cao gót của người phục vụ sẽ không làm phiền đến Kỳ Yến.

Ghế ngồi được phủ một lớp đệm mềm mại, sạch sẽ, khi ngồi xuống, Lâm Vũ còn lo lắng quần áo của mình có làm bẩn đồ dùng tinh xảo này hay không.

Cậu nhìn xung quanh, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chạm vào mái tóc Kỳ Yến, alpha có gương mặt tinh xảo trông vô hại hơn thường ngày rất nhiều.

Lâm Vũ gần như bị vẻ ngoài rực rỡ của hắn làm cho chói mắt, vì vậy cậu lập tức liếc mắt né tránh.

Người phục vụ đặt thực đơn lên bàn, mở ra cho Kỳ Yến: "Thưa ngài, nhà hàng chúng tôi mới ra mắt..."

"Anh ồn ào quá." Kỳ Yến không muốn nghe người phục vụ giới thiệu, hắn đưa thực đơn cho Lâm Vũ, chống cằm, "Anh, anh xem có món nào muốn ăn không."

Bị cắt ngang, người phục vụ lúng túng đứng im tại chỗ chờ lệnh.

Lâm Vũ không ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người phục vụ, cậu nhận lấy thực đơn, liếc mắt nhìn giá cả trên đó, lập tức sững sờ.

Bít tết thượng hạng: 1288.

Cá vược hấp: 1398.

Sườn xào chua ngọt: 1688.

. . .

Lâm Vũ không thể xem thêm được nữa, cậu gấp thực đơn lại, hắng giọng, thành thật nói: "Có lẽ tôi chỉ gọi được một món."

Kỳ Yến: "?"

"Giá cả này không hợp lý lắm." Lâm Vũ nói, "Món ăn mấy chục tệ một đĩa lại bán mắc như vậy."

"Anh, thứ đắt không phải là nguyên liệu, mà là tay nghề đầu bếp." Kỳ Yến cầm lấy thực đơn, vừa lật xem vừa nói với người phục vụ, "Lên một phần món đặc biệt, còn lại tùy các anh."

Người phục vụ ngẩn ra, vội vàng gật đầu: "Vâng ạ."

"Tất cả ra ngoài." Kỳ Yến liếc nhìn những người phục vụ đang đứng đợi bên cạnh, "Đừng ở lại trong này."

"Vâng ạ." Nghe vậy, các phục vụ khẽ cúi người chào rồi rời đi.

Cửa đóng lại, Lâm Vũ mở ba lô ra, lấy từ trong đó hai tờ tiền giấy mệnh giá một nghìn tệ.

Kỳ Yến: "Làm gì vậy?"

"Tôi chỉ mang theo chừng này tiền." Lâm Vũ cúi đầu, "Chắc đủ một chai nước khoáng và một phần bít tết."

"Anh muốn em chỉ gọi một phần bít tết?" Kỳ Yến khó hiểu, "Vậy anh ăn gì?"

"Nhìn cậu ăn."

Sắc mặt Kỳ Yến trầm xuống: "Ý anh là sao, anh sớm nói không mời nổi, em đã không đến rồi."

"Tôi không ngờ nó lại đắt như vậy. . ."

"Không trả nổi thì ở lại rửa bát đi." Kỳ Yến nhếch mép, "Anh đã nói là mời em, cũng đồng ý đến đây, đến lúc này lại nuốt lời, anh nghĩ em dễ bắt nạt vậy sao?"

Lông mi Lâm Vũ run rẩy: "Vậy cậu đã chọn bao nhiêu món, đại khái cần bao nhiêu tiền?"

Vì cảm thấy áp lực, Lâm Vũ bỗng cảm thấy khô miệng. Cậu rót cho mình một cốc nước, định nhấp một ngụm, Kỳ Yến lại dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn trước mặt mình.

Lâm Vũ im lặng vài giây, đưa cốc nước sang.

Kỳ Yến nhận lấy, uống một ngụm, tâm trạng tốt hơn, cười tủm tỉm: "Hay là thế này, em cho anh một ý kiến."

Lâm Vũ nhìn hắn với vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Anh hôn em một cái, trừ một bữa ăn, thế nào?" Kỳ Yến đề nghị.

Đây không phải là hỏi han, mà là mệnh lệnh.

"Hôn chỗ nào?" Lâm Vũ xưa nay không đối nghịch với tiền bạc, cậu dứt khoát đồng ý, mở miệng hỏi.

Kỳ Yến chỉ vào má trắng nõn của mình, "Chỗ này."

Lâm Vũ do dự không lâu trên ghế, liền đứng dậy đi vòng ra trước mặt hắn, bờ môi khẽ chạm vào má đối phương.

"Được rồi."

Khóe miệng Kỳ Yến xụ xuống: "Qua loa quá vậy."

Lâm Vũ bị giọng điệu nũng nịu của hắn làm tim đập thình thịch.

Cậu thở dài, bờ môi lần thứ hai áp lên má Kỳ Yến, nhưng lúc này Kỳ Yến lại nghiêng đầu, nắm lấy cằm Lâm Vũ, cắn lên môi cậu.

Lâm Vũ đau đớn, tay chống lên vai Kỳ Yến, đẩy hắn ra.

Trên môi có thêm dấu răng, Lâm Vũ nếm được vị máu nhàn nhạt. Kỳ Yến cắn rất mạnh, rõ ràng là cố ý trêu chọc.

Bên này Kỳ Yến liếʍ môi, một tay chống cằm, hồi tưởng: "Anh thật ngon."

Đối mặt với hắn, Lâm Vũ không còn biểu cảm gì nữa.

"Em cắn anh, là vì anh đã cắn em." Kỳ Yến uất ức nói, "Lần trước em hôn anh, trong lòng rất vui, nhưng anh cắn một cái, em không vui nổi nữa."

"Ồ." Lâm Vũ thờ ơ đáp lại cậu ta một tiếng, giơ tay lau sạch vết máu trên môi, ngồi trở lại chỗ cũ, rót lại một cốc nước.

Ánh mắt Kỳ Yến dính chặt trên người cậu, nhất quyết không chịu rời đi.

Hắn khiến Lâm Vũ uống nước cũng không thoải mái.

May mà lúc này món ăn đã được dọn lên, Kỳ Yến cuối cùng cũng chuyển sự chú ý. Hắn chủ động đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt Lâm Vũ, mời cậu: "Anh mau nếm thử đi, em đặc biệt thích món ăn ở đây."

Lâm Vũ cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nuốt.

"Thế nào, anh thích không?" Kỳ Yến mở to mắt, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi.

"Ngon." Lâm Vũ đưa ra lời nhận xét khách quan, "Nhưng cũng chỉ là món ăn bình thường, sao lại bán đắt như vậy."

"Anh đừng có lúc nào cũng nói đến chuyện đắt rẻ." Kỳ Yến nói, "Rất mất giá."

Lâm Vũ: ". . ."