Chương 27

Lâm Vũ nghe vậy, nắm đấm buông thõng bên người siết chặt tự lúc nào, màu môi cũng dần nhạt đi.

Cậu cố gắng kìm nén, không để giọng nói run rẩy: "Vợ nhỏ cậu nói, tên là Lam Dao sao?"

"Hình như vậy." Kỳ Yến nói, "Cũng đã ly hôn một lần rồi."

Lâm Vũ nhìn chằm chằm Kỳ Yến, hơi thở có chút dồn dập: "Khi nào cậu nhìn thấy họ ở khách sạn? Rất lâu trước đây là chỉ mấy tháng gần đây sao?"

"Anh sao vậy, nghiêm túc thế?" Kỳ Yến nhếch mép, "Em không muốn nói nữa."

Lâm Vũ hít sâu một hơi, thay đổi thái độ nói chuyện, hạ thấp tư thế: "Lớp trưởng, cậu có thể nói cho tôi biết không?"

"Anh thích nghe chuyện tầm phào sao?" Kỳ Yến cười cong mắt, "Vậy lần sau em nghe được chuyện gì hay ho sẽ kể cho anh nghe."

Lâm Vũ muốn biết câu trả lời đến mức nóng lòng, liền kéo chủ đề trở lại: "Tôi rất coi trọng năng lực nghiên cứu của thầy Hồ, chọn ông ấy hướng dẫn luận văn, cho nên đối với chuyện của ông ấy, sẽ để tâm hơn một chút."

"Ra vậy." Kỳ Yến gật đầu, cẩn thận nhớ lại, "Hình như là một năm trước."

Lâm Vũ như bị sét đánh ngang tai.

Hoá ra, từ một năm trước Lam Dao đã dan díu với người khác...

Nói cái gì mà ba nɠɵạı ŧìиɧ nên bà ta mới nɠɵạı ŧìиɧ, rõ ràng là bà ta sớm đã không khống chế nổi trái tim không an phận của mình, tự tay huỷ hoại gia đình của họ.

Ánh mắt Lâm Vũ dần lạnh lùng, may mà có tròng kính che khuất, không để lộ quá rõ ràng.

Cậu dựa vào ghế, im lặng.

Kỳ Yến nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý: "Anh đang nghĩ gì vậy, sao mặt mũi lại đáng sợ thế?"

Lâm Vũ lắc đầu: "Hay là cậu đổi chỗ khác ngồi đi."

Ít ai dám nói chuyện với Kỳ Yến như vậy, huống chi đối phương chỉ là một bình dân.

"Ghế này đâu phải của anh, dựa vào đâu mà đuổi tôi đi?" Kỳ Yến bực bội ném quyển sách lên bàn, khoanh tay dựa vào lưng ghế, "Tôi là chuột hay là bọ mà anh phải tránh xa thế?"

"Quá nhiều người nhìn kìa." Lâm Vũ lần nữa chạm phải ánh mắt không mấy thiện cảm của ủy viên học tập, cậu khuyên nhủ, "Ảnh hưởng không tốt đến cậu, cũng không tốt cho tôi..."

"Có gì mà không tốt?" Kỳ Yến đã không vui rồi.

Lâm Vũ cúi mắt: "Sẽ khiến người khác đồn đại, bình dân trèo cao con trai độc nhất của Đại Tư Điền."

Kỳ Yến nhún vai, buông một câu: "Chẳng phải sự thật là vậy sao?"

Lâm Vũ lập tức nghiêng đầu nhìn chằm chằm Kỳ Yến, phủ nhận một cách dứt khoát: "Không phải."

"Giả vờ thanh cao gì chứ?" Kỳ Yến vô tội chớp chớp mắt, "Ở quán bar không phải làm rất tốt sao, đồng phục tiếp rượu có thể cởi, áo sơ mi quần tây mặc ở trường lại không cho người khác tùy tiện động vào, đây là kiểu suy nghĩ kỳ quái gì vậy?"

"Thân phận gì làm việc nấy."

"Hừ." Kỳ Yến cười khẩy, "Được thôi, anh trả lời như vậy tôi không còn gì để nói."

Lâm Vũ mở sách giáo khoa ra, Kỳ Yến lại bị cô lập bên ngoài thế giới của cậu.

Thế nhưng lúc này, pheromone của Kỳ Yến lại âm thầm quẩn quanh bên người Lâm Vũ, mùi cà phê lướt qua cổ kí©h thí©ɧ tuyến thể của cậu, trong nháy mắt, bản năng omega phục tùng alpha trỗi dậy, hai má Lâm Vũ lập tức đỏ bừng, dù có nghiến chặt răng cũng không thể ngăn nổi cơ thể run rẩy.

Những người khác ngửi thấy hơi thở của alpha đỉnh cấp, khó hiểu nhìn quanh tìm kiếm nguồn gốc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kỳ Yến.

Lớp học trong nháy mắt rơi vào yên lặng.

Lâm Vũ không giữ vững được phần thân trên, gục xuống bàn, cố gắng hết sức để không phát ra tiếng thở dốc. Đôi mắt trong veo lạnh lùng dâng lên màu đỏ do sinh lý, cậu nhìn Kỳ Yến, đáy mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Alpha đang ép cậu phát tình, địa điểm lại là lớp học!

Sự chật vật của cậu sẽ bị tất cả mọi người chứng kiến.

Kẻ đầu sỏ lúc này lại đang cúi đầu thưởng thức dáng vẻ khó coi của Lâm Vũ, thậm chí còn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét trên khuôn mặt cậu, trêu chọc: "Tôi vẫn cho rằng thân phận không phải là ràng buộc, lớp học cũng có thể trở thành nơi vui vẻ, anh thấy sao?"

"Pheromone... Thu lại..." Pheromone của Lâm Vũ dưới sự khống chế của Kỳ Yến tự động giải phóng khỏi tuyến thể, hương hoa súng thanh mát xen lẫn sự cám dỗ của du͙© vọиɠ, theo gió lướt qua chóp mũi Kỳ Yến và tất cả mọi người có mặt.

Mùi hương thanh tao, đầy mê hoặc.

"Cậu ta vậy mà là omega đỉnh cấp..." Mọi người sau khi ngửi thấy mùi hương của cậu thì kinh ngạc thốt lên, "Một tên nhà nghèo, sao có thể chứ?!"

Alpha cấp bậc bình thường không thể chống lại mùi hương này, đầu óc đã bắt đầu choáng váng nóng ran.

Tình hình dần mất kiểm soát.

Giữa mùi cà phê và hoa súng xen lẫn pheromone của những người khác, số người tim đập nhanh chóng mặt ngày càng tăng.