Chương 22

Vị khách nghe vậy thì dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của gương mặt Lâm Vũ: "Sao em lại quan tâm đến chuyện đó?"

"Mới kết hôn không lâu à?" Lâm Vũ đưa ly rượu cho vị khách, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ánh mắt vị khách lướt qua đầu ngón tay trắng nõn của cậu, nhân lúc nhận ly rượu thì nắm lấy tay cậu: "Gặp được em, anh mới biết chính mình muốn gì."

Lâm Vũ chậm rãi rút tay về: "Tất cả những kẻ nɠɵạı ŧìиɧ đều nói như vậy."

"Suy nghĩ kỹ đi, anh sẽ không bạc đãi em đâu."

"Gia đình tôi tan vỡ cũng vì nɠɵạı ŧìиɧ." Lâm Vũ đáp, "Chính vì vậy tôi mới phải gánh trên mình một khoản nợ, đứng đây rót rượu cho anh."

Nghe xong, sắc mặt vị khách chợt cứng đờ. Để phá vỡ bầu không khí gượng gạo, anh ta cười gượng vài tiếng: "Thôi bỏ đi, em cũng uống một ly đi."

Lâm Vũ tự rót cho mình một ly đầy, ngẩng đầu uống cạn.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ "bao nuôi".

Lâm Vũ đã chai sạn với hai chữ này, cũng sẽ không bận tâm đến hành vi cợt nhả của vị khách.

Sau khi kết thúc ca làm và trở về nhà, cậu tắm rửa xong, nằm trên giường và lấy cây bút máy mà Kỳ Yến tặng ra ngắm nghía.

"Cái này bán được bao nhiêu tiền nhỉ..." Lâm Vũ không phải chưa từng dùng bút máy xịn, nhưng được chế tác và thiết kế tinh xảo như vậy thì cậu mới thấy lần đầu.

Sau gần nửa tiếng tìm kiếm trên mạng mà vẫn không tìm được mẫu tương tự, Lâm Vũ đành phải cầm điện thoại, tìm thông tin liên lạc của Kỳ Yến trong nhóm chat của lớp rồi gửi lời mời kết bạn.

Hai người họ vừa cãi nhau, hai ngày nay Kỳ Yến cũng không đến quán bar tìm cậu, xem ra hắn thật sự tức giận rồi.

Có lẽ hắn sẽ không đồng ý kết bạn.

Nhưng Lâm Vũ vẫn muốn thử.

Lặng lẽ chờ đợi gần hai mươi phút, cuối cùng đối phương cũng đồng ý.

Tin nhắn của Kỳ Yến hiện lên trong khung chat: Anh?

Lâm Vũ vẫn đang dán mắt vào điện thoại, lập tức trả lời tin nhắn: Lớp trưởng.

Kỳ Yến: Anh chủ động liên lạc với em, em vui quá đi~ Anh là đang dỗ em sao? Vậy em sẽ không giận anh nữa.

Lâm Vũ tự động lọc bỏ những ngôn từ sến súa của đối phương, gõ chữ: Khi nào cậu định lấy lại cây bút máy đây?

Kỳ Yến: Bút máy nào cơ?

Lâm Vũ cầm cây bút máy lên, chụp một bức ảnh gửi qua.

Không ngờ trọng tâm chú ý của Kỳ Yến căn bản không phải là cây bút: Tay anh đẹp thật, đột nhiên muốn gặp anh quá, phải làm sao đây?

Lâm Vũ cau mày: Cây bút, khi nào phải trả lại cho cậu?

Kỳ Yến: Không cần, đồ đã tặng rồi sao có thể lấy lại chứ.

Lâm Vũ chụp màn hình câu nói của đối phương, sau đó gửi tin nhắn: Nó bao nhiêu tiền?

Kỳ Yến: Sao anh lại hỏi vậy?

Lâm Vũ: Muốn biết.

Kỳ Yến: Anh gọi điện thoại cho em đi, gọi điện thoại em sẽ nói cho anh biết.

Ngay sau đó, Kỳ Yến gửi đến một dãy số.

Lâm Vũ làm theo yêu cầu của đối phương, bấm số gọi đi.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Kỳ Yến vang lên từ đầu dây bên kia, trong trẻo như mọi ngày, cũng mang theo vẻ tà mị khó tả như mọi ngày: "Anh à, anh chủ động liên lạc với em, em vui lắm."

Lâm Vũ ngồi dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào nền xi măng bong tróc, đáp: "Ừ."

"Anh đang ở đâu vậy, để em đến tìm anh." Kỳ Yến hình như đang đi trên đường, tiếng xe vang liên tục, "Mới có một ngày không gặp mà em đã bắt đầu nhớ anh rồi."

"Gần mười hai giờ đêm rồi." Lâm Vũ căn bản không muốn hắn đến, "Cậu không ở nhà ngủ?"

"Buổi liên hoan vừa mới kết thúc." Kỳ Yến bực bội gãi đầu, "Em còn cãi nhau với người ta, suýt chút nữa thì đánh nhau rồi."

Lâm Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không quan tâm đến trạng thái của đối phương. Cậu mím môi, vẫn cố ép bản thân hỏi: "Cậu không sao chứ."

"Em không sao." Kỳ Yến được quan tâm, dường như rất vui vẻ, giọng nói tràn đầy ý cười, "Thằng nhóc họ Hình kia, anh có biết không. Cậu ta cứ khıêυ khí©h em."

"... Ừ." Lâm Vũ cụp mắt xuống, "Cậu không sao là tốt rồi, cây bút máy bao nhiêu tiền?"

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Lâm Vũ không thúc giục, cậu cũng giữ im lặng, chờ đợi câu trả lời của Kỳ Yến.

"Anh không cảm thấy mình quá thô tục sao." Lần này khi lên tiếng, giọng điệu của Kỳ Yến đã tệ hơn rất nhiều so với lúc nãy, "Cứ mở miệng ra là lại nhắc đến tiền, tôi tặng anh một món đồ, anh còn phải hỏi giá cả, sao vậy, là do thứ tôi tặng rẻ quá, không lọt nổi vào mắt anh à?"

"Tôi không phải có ý đó." Đối mặt với cơn giận của đối phương, Lâm Vũ vẫn điềm tĩnh như nước.

Nhưng cậu cũng không định giải thích với Kỳ Yến, cậu định bán cây bút máy này đi, không muốn bán lỗ quá nên mới hỏi.

"Không phải là không phải cái gì." Có thể thấy Kỳ Yến không muốn cãi nhau tối nay, hắn lảng sang chuyện khác, giọng điệu lại vui vẻ trở lại, "Vậy ngoài chuyện này ra, anh không còn gì muốn nói với em sao?"

Lâm Vũ thành thật đáp: "Hết rồi."

Vừa dứt lời, Kỳ Yến đã cúp máy, kết thúc cuộc trò chuyện.