Chương 13

"Đối phó với tôi mà cần đến tám vệ sĩ sao?" Lâm Vũ bật cười, cậu cởϊ qυầи xuống, đôi chân thon dài trắng muốt dần lộ ra trước mắt Kỳ Yến.

Biểu cảm của Kỳ Yến trở nên kỳ quái, có chút khó chịu: "Anh cũng sẽ thay quần trước mặt người khác như vậy sao?"

Lâm Vũ mặc váy vào người, nghiêng đầu nhìn Kỳ Yến, kiên định lắc đầu: "Không."

"Nhưng trông anh chẳng có vẻ gì là ngại ngùng." Kỳ Yến nói, "Giống như đã quen làm chuyện như vậy rồi."

"Lớp trưởng, cậu giúp tôi một việc được không?" Lâm Vũ đi đến bên cạnh Kỳ Yến, ngồi xổm xuống, "Dây đằng sau, cậu buộc giúp tôi với."

Kỳ Yến nghe lời đưa tay ra, buộc chiếc nơ bướm màu trắng cho cậu, giọng điệu hiểu rõ: "Nói đi, sao đột nhiên lại khác thường như vậy, có chuyện gì?"

"Cậu giúp tôi xem camera giám sát của lớp quý tộc." Lâm Vũ cúi đầu, chiếc cổ trắng nõn không chút phòng bị lộ ra trước mặt Kỳ Yến.

Như thể tin chắc rằng Kỳ Yến sẽ không cắn xuống, sẽ không dùng tay bóp cổ mình, dáng vẻ ngoan ngoãn tin tưởng này khiến nụ cười trên môi Kỳ Yến càng thêm rõ ràng.

"Chỉ là xem camera giám sát thôi mà, rất đơn giản." Kỳ Yến nói, "Buộc xong rồi, anh đứng lên cho em xem nào."

Lâm Vũ được chấp thuận thỉnh cầu, lông mày hoàn toàn giãn ra.

Cậu đứng thẳng người, cho Kỳ Yến xem chiếc váy đang mặc trên người.

"Rất xinh đẹp." Kỳ Yến không tiếc lời khen ngợi, "Anh giống mẹ nhiều hơn, hay giống ba nhiều hơn? Bọn họ có đẹp không, sao có thể sinh ra một nam omega xinh đẹp như vậy?"

Lâm Vũ nhớ đến hai người đó, khó chịu hít thở sâu hơn, nhưng giọng nói vẫn cung kính: "Không giống ai cả."

"Sao lại nói vậy?"

Lâm Vũ thành thật nói: "Họ đều xấu hơn tôi."

Kỳ Yến bật cười trước lời nói của cậu, hắn vẫy tay với Lâm Vũ: "Lại đây."

Lâm Vũ liền đi tới, ngồi lên đùi hắn.

"Bình thường anh tiếp rượu như thế nào?" Kỳ Yến nhét ly rượu vào lòng bàn tay Lâm Vũ, dặn dò, "Cầm chắc vào."

Lâm Vũ siết chặt năm ngón tay, đưa ly rượu đến bên môi Kỳ Yến: "Tiếp như vậy đấy."

"Miệng thì sao?" Kỳ Yến hỏi.

Gò má Lâm Vũ hiện lên một ráng đỏ không rõ thật hay giả, cậu lắc đầu: "Không cần dùng miệng."

"Vậy thì đút em uống đi, em thích anh thân mật với em." Tay Kỳ Yến đặt lên eo Lâm Vũ, bóp nhẹ vài cái cảm nhận xúc cảm, "Hôm nay em có mang theo tài xế, có thể uống nhiều một chút."

Cơ thể Lâm Vũ rõ ràng cứng đờ khi bị hắn đυ.ng chạm.

Cậu nắm chặt ly rượu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kỳ Yến, do dự: "Tôi chưa từng làm vậy với ai... Chúng tôi thường chỉ phụ trách tiếp rượu cho khách đến khi nào họ uống hết."

Kỳ Yến im lặng một lúc, đột nhiên đưa tay bóp chặt mặt Lâm Vũ, ánh mắt nhìn cậu mang theo sự áp bức.

"Ý anh là sao, lúc cầu xin tôi làm việc thì nói gì cũng nghe, tôi đồng ý rồi, anh lại trở mặt không nhận người?"

Ngón tay của Alpha rất mạnh, khuôn mặt trắng nõn của Lâm Vũ bị bóp đến mức lõm sâu, đau đến mức lông mày cậu nhíu chặt, màu môi dần nhạt đi.

"Tôi có thể đổi ý bất cứ lúc nào, anh không phải không biết." Hơi thở nóng ẩm của Kỳ Yến phả vào má Lâm Vũ, mang theo mùi cà phê nhàn nhạt.

Hắn nở nụ cười rạng rỡ với Lâm Vũ, nhưng đồng thời lại giống như lần đầu gặp mặt ở quán bar, trực tiếp đẩy cậu ra khỏi đùi mình.

Lâm Vũ ngã mạnh xuống đất, ly rượu trên tay cũng vỡ tan trong lúc va chạm. Hai bên má cậu còn lưu lại dấu tay đỏ tươi, mãi không tan đi.

May mà lần này không đập đầu vào cạnh bàn, dù lưng đau nhức, cậu vẫn cố gắng đứng dậy, rót rượu cho Kỳ Yến một lần nữa.

"Xin lỗi, để tôi rót cho cậu ly khác."

"Tôi không uống." Kỳ Yến vắt chéo chân, ánh mắt khó chịu nhìn sang chỗ khác, "Trừ khi anh quỳ xuống cầu xin tôi."

Lâm Vũ cầm chai rượu siết chặt tay hơn, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt, không để lộ suy nghĩ của mình.

"Cậu muốn tôi cầu xin cậu?"

Kỳ Yến cụp mắt nhìn Lâm Vũ, suy nghĩ vài giây, cười toe toét để lộ hàm răng đều đặn trắng tinh: "Ừ! Anh cầu xin em đi, dùng cách gì cũng được."

Ánh sáng tím trong phòng riêng chiếu lên ly rượu mới, chất lỏng màu xanh bên trong đẹp đến mộng ảo. Lâm Vũ ngẩng đầu uống cạn ly rượu, đứng dậy, bước đến trước mặt Kỳ Yến cúi người xuống, đôi môi ướŧ áŧ dính rượu áp lên môi Kỳ Yến.

Kỳ Yến đột nhiên chống tay lên vai Lâm Vũ, đẩy cậu ra.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Lâm Vũ, Kỳ Yến thè lưỡi liếʍ sạch vết rượu còn sót lại trên khóe miệng, cười khẩy: "Anh đang nghĩ gì vậy, hình phạt sao có thể là hôn môi được."

Lâm Vũ "ực" hai tiếng, nuốt dòng chất lỏng trong miệng xuống.

Kỳ Yến nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động của cậu, cười rạng rỡ: "Ít nhất anh cũng phải quỳ xuống chứ."

Có lẽ ngay từ đầu đã không nên phản kháng Kỳ Yến.

Khi quỳ dưới chân Kỳ Yến, trong đầu Lâm Vũ lần đầu tiên lóe lên suy nghĩ hối hận.