Chương 12

Đang ngẩn ngơ thì điện thoại bỗng reo lên.

Lâm Vũ cúi đầu nhìn người gọi đến, là quản lý quán bar.

Cậu bắt máy.

"226, hôm nay có khách hàng chỉ đích danh muốn gặp cậu, tôi đã giải thích là cậu xin nghỉ rồi, nhưng anh ta không nghe." Giọng quản lý vừa gấp gáp vừa ra lệnh, "Bây giờ cậu đến đây ngay lập tức, tiền xe tôi sẽ thanh toán."

"Nhất định phải đến sao? Hôm nay tôi không được khỏe." Lâm Vũ thản nhiên nói, "Không tiện uống rượu."

"Anh ta là người có lai lịch không nhỏ, phía sau có rất nhiều vệ sĩ lực lưỡng." Quản lý thở dài, "Nói nếu cậu không đến, anh ta sẽ đập phá quán."

"Bảo vệ của quán bar lại e ngại vệ sĩ của anh ta sao?" Lâm Vũ không hiểu, "Huyễn Dạ luôn ghét nhất những kẻ gây rối, cũng chưa bao giờ sợ họ."

"Người có thể mang theo vệ sĩ ra ngoài chỉ có quý tộc của Quốc phủ Công quốc." Quản lý nói, "Họ muốn Huyễn Dạ đóng cửa chỉ cần một câu nói."

Lâm Vũ im lặng.

"226, đến đây đi." Quản lý khuyên nhủ, "Cùng lắm thì cậu uống ít một chút."

"..."

"Tối nay tôi cộng thêm cho cậu năm trăm tiền công, coi như tiền lương làm thêm giờ."

Cuối cùng Lâm Vũ cũng lên tiếng: "Tôi thu xếp một chút rồi đến ngay."

Quản lý kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Vũ cũng cất điện thoại vào túi.

Cậu trở mình xuống giường, chuẩn bị đến Huyễn Dạ.

Thực ra cậu đã đoán đúng, người tìm cậu chính là Kỳ Yến.

Đứng trong phòng riêng mà Kỳ Yến đã đặt, Lâm Vũ ngước mắt lên nhìn lướt qua tám vệ sĩ đứng thành hai hàng sau lưng Kỳ Yến, sau đó lại dời sự chú ý về phía Kỳ Yến, khẽ mấp máy môi: "Lớp trưởng."

"Anh không khỏe sao?" Kỳ Yến dựa vào thành ghế sofa, một tay chống cằm, ánh mắt chất vấn, "Tối nay lại xin nghỉ, là biết em muốn đến nên cố tình nói dối?"

"Không phải vậy." Lâm Vũ biết phải thể hiện thái độ gì trước mặt Kỳ Yến, bèn cúi đầu xuống, tỏ vẻ áy náy, giọng nói nhỏ nhẹ, "Hôm nay có chút chuyện, tâm trạng không tốt, trạng thái không được ổn định, sợ làm phật lòng khách."

Nghe cậu nói vậy, Kỳ Yến vỗ vỗ lên đùi mình: "Qua đây."

Lâm Vũ bèn tiến lên, chậm rãi ngồi xuống đùi đối phương.

Thấy Kỳ Yến không có ý định đẩy cậu ra, cậu mạnh dạn dựa đầu vào bờ vai rộng lớn của đối phương, cứ thế thu mình vào lòng Kỳ Yến.

Kỳ Yến nhìn chằm chằm hành động khác thường của người trong lòng, nhếch mép.

Hắn luồn năm ngón tay vào mái tóc cậu, vì tóc đã được vuốt keo nên không còn mềm mại như lúc sáng sớm, vì thế nhíu mày khó chịu, năm ngón tay chuyển động, chạm đến tuyến thể đang lộ ra ngoài không khí của Lâm Vũ.

Lông mi Lâm Vũ run rẩy vì cái vuốt ve của đối phương.

"Em có thể dỗ dành anh vui vẻ." Kỳ Yến thích thú quan sát phản ứng của Lâm Vũ, mỗi lần hắn chạm vào, cơ thể Lâm Vũ lại run lên một cái, thật sự rất đáng yêu, vì vậy hắn trực tiếp cúi người xuống, thè lưỡi, đầu lưỡi hung hăng liếʍ láp vùng đất yếu ớt kia của cậu.

Cảm giác nóng ấm, nhớp nháp, lại thô lỗ khiến cơ thể Lâm Vũ run lên bần bật.

Cậu không nhịn được nắm chặt lấy quần áo của Kỳ Yến, tiếng rêи ɾỉ bị chặn lại trong cổ họng.

Kỳ Yến không bỏ sót bất kỳ thay đổi biểu cảm nào của cậu, cười nói: "Dáng vẻ này của anh thật xinh đẹp, quà em tặng anh nhất định rất hợp với anh."

Lâm Vũ khẽ mở mí mắt, đôi mắt hạnh phản chiếu nụ cười khoái trá của Kỳ Yến, hỏi: "Quà gì?"

Kỳ Yến hất cằm về phía mặt bàn: "Kia kìa, trên bàn, anh mở ra xem đi."

Lâm Vũ không do dự, đứng dậy, cầm lấy hộp quà, tháo chiếc nơ bướm bên trên.

"Đây là..." Lâm Vũ lấy từ trong hộp ra bộ trang phục đen trắng, gấu váy xếp ly khiến cậu hơi nhíu mày.

"Váy." Kỳ Yến nhếch miệng cười, "Bây giờ anh mặc đồ giống nhân viên phục vụ nam, em muốn anh trông giống nhân viên phục vụ nữ."

Lâm Vũ nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, đáp: "Được."

"Thật sao?" Kỳ Yến mừng rỡ, "Vậy anh thay luôn bây giờ đi."

"Bây giờ?" Lâm Vũ nhìn về phía sau Kỳ Yến, "Ở đây?"

"Ừ!" Kỳ Yến hào hứng gật đầu.

Ngoài dự đoán, Lâm Vũ không phản kháng, mà thẳng người dậy, bắt đầu cởϊ áσ khoác đồng phục, chuẩn bị thay quần áo.

Kỳ Yến chăm chú nhìn cậu: "Kỳ lạ thật, ở trường thì anh phản kháng, ở đây lại rất nghe lời, là tố chất nghề nghiệp sao?"

Lâm Vũ không trả lời, cậu cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, để lộ bờ vai và l*иg ngực trắng nõn.

Vòng eo thon gọn, nhưng bụng lại có hình dáng cơ bụng mờ nhạt. Làn da mịn màng, trắng trẻo là kết quả của việc chăm sóc lâu dài.

Ánh mắt Kỳ Yến tối sầm lại, hắn trầm giọng nói: "Các ngươi đứng đây làm gì, còn không mau cút ra ngoài!"

Nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, đám vệ sĩ đồng loạt cúi đầu, lễ phép đáp: "Thuộc hạ xin phép lui xuống."

Rời khỏi phòng riêng, bọn họ còn ân cần đóng cửa lại.

Lúc này Lâm Vũ đã rút thắt lưng ra ném sang một bên.

"Ban đầu còn tưởng anh sẽ rất cứng đầu." Kỳ Yến thành thật nói, "Em còn cố ý dẫn theo vệ sĩ, nếu anh dám phản kháng, em sẽ cho người giữ anh lại, tự tay thay cho anh."