Lam Dao cau mày khó chịu: "Lúc đó là kỳ phát tình của Omega, mẹ nào kiểm soát được. Tóm lại không phải lỗi của mẹ, sau khi kết hôn với mẹ ông ta đã nɠɵạı ŧìиɧ nhiều lần, người trước tiên không chung thủy với cuộc hôn nhân này chính là ông ta."
Hốc mắt Lâm Vũ hơi đỏ lên.
Cậu quay đầu nhìn sang chỗ khác, sợ rằng nếu cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lam Dao, cậu sẽ không chịu nổi sự lạnh lùng của bà ta mà mất kiểm soát.
"Vậy nên mẹ cũng nɠɵạı ŧìиɧ, bỏ rơi con và A Ly để tái hôn."
Lam Dao bực bội: "Lâm Vũ, con phải nghĩ cho mẹ chứ."
"Con không cản trở mẹ theo đuổi hạnh phúc." Lâm Vũ giữ vững giọng điệu, vừa thăm dò vừa khẳng định, "Nhưng trước khi tái hôn, mẹ đã giở trò với công ty của ba, đổ tội cho ba, khiến ba gánh một khoản nợ lớn, lúc đó mẹ hình như hoàn toàn không nghĩ đến con và A Ly."
Sắc mặt Lam Dao cứng đờ.
Bà ta kinh ngạc nhìn Lâm Vũ: "Con đang nói nhăng nói cuội gì vậy?"
Lâm Vũ không để ý đến câu hỏi của bà ta: "Lúc trước mẹ kết hôn với ba, rốt cuộc là do ba ép buộc, hay là mẹ ham mê tài sản của ba, bỏ rơi mối tình đầu mà lao vào vòng tay ba? Ba luôn đối xử rất tốt với mẹ, từ khi con có nhận thức đã chăm sóc mẹ cho đến khi ly hôn, chưa từng nói với mẹ một câu nặng lời."
"Lâm Vũ!" Lam Dao quát lên, "Chuyện của người lớn con hiểu cái gì?"
"Là ba nɠɵạı ŧìиɧ trước." Lâm Vũ không phủ nhận, "Tại sao? Bởi vì mẹ ngày đêm nhớ nhung mối tình đầu, ba không thể chịu đựng được việc người vợ đầu ấp tay gối lại nhớ thương người đàn ông khác."
"Chát!"
Một cái tát như trời giáng giáng xuống mặt Lâm Vũ.
Cặp kính của cậu bị đánh rơi xuống đất, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc kính gọng đen trên mặt đất, cảm thấy vô cùng chật vật.
Cơn đau trên má mãi không dịu đi, lúc bị học sinh lớp quý tộc cố ý ném bóng vào đầu cũng không khó chịu như vậy.
"Lâm Vũ, con đã nói đến mức này rồi thì mẹ cũng không khách sáo với con nữa!" Lam Dao nghiến răng nghiến lợi, hai má đỏ bừng vì tức giận, "Ba con phá sản là do ông ta tự làm tự chịu! Lúc trước ông ta đối xử với người yêu của mẹ như thế nào thì bây giờ phải trả lại như thế! Mẹ đã nhịn ông ta lâu như vậy là vì con và Lâm Ly. Hai đứa hành hạ mẹ như vậy vẫn chưa đủ sao?"
"Vậy ra vị Phó nghiên cứu viên kia chính là người tình mà mẹ vẫn luôn nhung nhớ à?" Giọng Lâm Vũ khàn đặc, "Phó nghiên cứu viên có hợp tác kinh doanh với nhiều doanh nghiệp lớn, mẹ đã thông qua tay ông ta để bán dữ liệu công ty của ba..."
"Đủ rồi!" Lam Dao ngắt lời, "Sự việc đã đến nước này, nói thêm cũng vô ích."
Lâm Vũ hít sâu một hơi, cậu gật đầu, hốc mắt đỏ ngầu: "Đúng vậy, đều là những lời vô ích, vô dụng."
"Con đến tìm mẹ là muốn xin tiền phải không?" Lam Dao nghiêm mặt, đáy mắt tràn đầy khinh thường, "Mẹ không có tiền cho con, bây giờ con có thể tự mình đi làm rồi, đừng bám lấy mẹ như con đỉa nữa. Điều duy nhất mẹ có thể nói với con là đừng thân thiết gì với ba con nữa, món nợ hơn sáu triệu đó cả đời này ông ta cũng không trả nổi."
Nói xong, Lam Dao bước về phía trước: "Sau này mẹ sẽ làm việc ở trường, mẹ đã hứa với chồng mẹ rồi, từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến hai đứa nữa. Lần sau gặp nhau trên đường thì đừng bám theo mẹ nữa, chọc giận anh ấy thì con đừng mong có thể sống tốt."
Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, sắc mặt Lâm Vũ dần trầm xuống.
Đừng quá gần gũi với ba cậu?
Lam Dao thậm chí còn không biết chuyện ba cậu bỏ trốn, bỏ lại toàn bộ số nợ cho cậu.
Sau khi ly hôn, bà ta thực sự cắt đứt mọi liên lạc với cả nhà Lâm Vũ, giống như cởi bỏ một bộ quần áo đầy rận, ném vào thùng rác rồi không bao giờ muốn ngoái đầu nhìn lại.
Lâm Vũ chậm rãi cúi người, nhặt chiếc kính lên khỏi mặt đất. Cậu đưa tay lên sờ lên khuôn mặt hơi nóng của mình, tia máu đỏ trong mắt dần rút đi.
"Thật tệ." Lâm Vũ đeo lại chiếc kính xấu xí, che đi đôi mắt hạnh xinh đẹp. Cậu quay đầu nhìn Lam Dao, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét và xa lánh, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu theo thói quen cúi mắt xuống, lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa bỏ vào miệng.
Đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt mà Lâm Ly yêu thích, tâm trạng cậu tốt hơn một chút, thản nhiên bước về phía nhà.
Gió thổi qua, cuốn đi cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, từ đó không còn dấu vết.
Tối nay Lâm Vũ xin nghỉ làm ở quán bar, một mình nằm trên giường, đầu gối lên hai tay, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại chẳng hề hiền lành cho lắm.
Mẹ đi bước nữa, ba bỏ trốn, bé cưng Lâm Ly của cậu bị người ta bắt đi, toàn bộ số nợ đều đổ lên vai cậu.
Thì ra, giữa ba mẹ có oán hận thì sẽ căm ghét ngay cả con ruột của mình.
Lâm Vũ chậm rãi chớp mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt của vị phó nghiên cứu viên kia, như nghĩ đến điều gì thú vị, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong rất nhỏ.