Chương 47: Con người luôn phải học cách chấp nhận rời đi!

Tống Vân Hồi trơ mắt nhìn 'cục than' kia cứ thế xuất hiện trước mắt Tần Thư.

"......"

Cậu trầm mặc cắn một ngụm bánh ngọt vị chuối trong tay.

Tần Thư rất phối hợp mà trầm mặc cùng cậu, sau khi liếc nhìn màn hình một cái liền dời mắt ngay, làm như chưa thấy gì.

Tống Vân Hồi ăn xong bánh ngọt vị chuối trong tay mới bắt đầu cúi đầu, mặt không đổi sắc xoa đi nắn lại ổ bánh mì nguyên chất vừa mới uống nước về.

Ổ bánh mì nguyên chất không hiểu được ngượng ngùng là gì, nhóc chỉ biết làm nũng mà thôi.

Gặm xong hai cái bánh ngọt, Tống Vân Hồi cầm điện thoại lên lầu.

Cậu lại hẹn Trần Thần cùng nhau chơi game.

***

Càng gần cuối tháng thì mọi người càng bận rộn.

Mấy ngày nay Tần Thư phải bay khắp nơi, Tống Vân Hồi cũng thường xuyên đi sớm về muộn.

Khoảng thời gian trước khi chuyển đến nhà Tần Thư cậu thường thức suốt đêm hoàn thành cho xong các công việc chất đống từ trước, có lần tiến độ còn vượt xa cả kế hoạch.

Nhưng sau khi chuyển đến đây cậu đã hoàn toàn quên khuấy mất mấy công việc rải rác lẻ tẻ đó, phần lớn thời gian đều bận bịu mấy việc khác, thời gian còn lại đều dành để nghỉ ngơi thư giãn, nói chung trật tự sinh hoạt đã thay đổi không ít.

Mãi đến khi nhớ ra thì đã gần cuối năm.

Càng vào thời điểm này chuyện mọc ra lại càng nhiều.

Cuối cùng cậu mới nhớ ra bản thân hình như chưa live bù.

Vì thế buổi chiều lúc nhàn rỗi ngoài phòng thu âm cậu sẽ nắm bắt thời gian để tán gẫu cùng mọi người, buổi tối lúc gõ mã code cũng sẽ thuận tiện tán gẫu một lúc.

Bão bình luận trong phòng live từ [Sữa Đậu Nành lại bắt đầu live bù kìa] dần dần phát triển thành [Thầy Sữa Đậu Nành cậu đang làm công việc gì vậy?].

Tống Vân Hồi gõ xong hai hàng chữ, sau đó liếc mắt nhìn bão bình luận trên điện thoại, đáp:

"Mình là một streamer."

Trả lời cho có.

[Nếu Sữa Đậu Nành thật sự là streamer thì hiện giờ cũng không đến nỗi phải ngồi live bù sml như vầy đâu he (Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg)]

[Người đờn ông này vậy mà dám bảo bản thân là streamer cơ đấy!]

[Ai chứ Sữa Đậu nào đó chắc chắc không chuyên chú làm streamer đâu]

[Gõ chữ nhanh vãi! Tay cũng thật đẹp!]

Không nhìn bão bình luận, cậu gõ gõ bàn phím một hồi bỗng nhớ ra gì đó, bèn hỏi:

"Mình vừa mới học được một cách move (nhảy trang) đơn giản lắm, các bạn muốn học không?"

[Cảm ơn, không cần đâu]

[Sắp đến Tết rồi tui đây cũng không có tài nghệ gì, biểu diễn cho mọi người xem một cú nhảy vật lý nhé (chân trái giẫm chân phải) (nhảy lên) (xoay vòng tròn) (té sml)]

[Sữa Đậu Nành không lộ mặt, ra bài hát cũng thèm nói với bọn tui một tiếng, coi bọn tui như người ngoài (giậm chân) (khóc lóc) Muốn nhìn mặt mới không khóc nữa]

[Sau khi xem live của Sữa Đậu Nành cảm giác đầu rất ngứa, có phải não đã dài ra không nhỉ]

[Đợi não tui dài ra sẽ quay lại học tiếp (mèo con siết tay.jpg)]

"Các bạn đều không muốn học ư."

Tống Vân Hồi có chút tiếc nuối, lại nhìn màn hình thêm cái nữa, hỏi, "Muốn nghe hát sao?"

Việc trong tay hiện giờ cũng không khó, có thể thoải mái ung dung mà làm.

Theo sau là một chuỗi [Muốn muốn muốn].

Tạm thời dừng tay đang gõ bàn phím lại, Tống Vân Hồi cầm điện thoại lên, thiết lập một cuộc bình chọn.

"Thời gian có hạn không kịp đi học bài hát mới, phiền các bạn lựa chọn một bài trong đây nhé, một phút sau bình chọn kết thúc."

Trong hạng mục bình chọn đều là bài hát cậu nhớ lời và giai điệu.

Có lẽ không đến một phút đã thu được kết quả.

Cuối cùng chiến thắng ngoạn mục với số vote vượt xa những bài khác.

So với các bài hát khác, mấy khán giả phòng live này dường như càng thích bài hát do chính cậu trình bày hơn.

[Ôi cái quả tên nhi đồng này]

[Bị quả tên tháo túng mất rùi, nhìn lâu riết quen luôn]

[Trên mạng có rất nhiều bản cover, nghe đi nghe lại vẫn cảm thấy Sữa Đậu Nành hát là hay nhất]

[(Tuy không được KY, nhưng quả thực là vậy)]

"Điều kiện có hạn, không có nhạc đệm, các bạn nghe tạm nhé."

Gõ xong một chữ cuối cùng, chương trình trên máy tính đã bắt đầu chạy, Tống Vân Hồi tạm thời không thể đυ.ng vào máy tính.

Vì thế cậu trực tiếp hát chay.

Hát chay và hát có nhạc đệm là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Không có nhạc đệm, các đặc điểm của âm thanh bị phóng to vô hạn.

Cách một đường dây mạng, giọng hát trong trẻo có chút không chuẩn, nhưng không ảnh hưởng mấy đến trải nghiệm thính giác.

Không có nhạc đệm, từng thay đổi về âm điệu, từng biến đổi về hơi thở còn cả từng khoảng dừng đều vô cùng rõ ràng.

Tống Vân Hồi không nhìn điện thoại, vừa hát vừa nhìn chương trình trên máy tính.

Chương trình chạy được phân nửa thì dừng lại.

(Mé nói thiệt chứ ngồi gõ chương trình có một tiếng mà rà lỗi tận mười tiếng ☹)

Vì thế thân thể cậu hơi nghiêng về phía trước, tìm thấy vị trí kẹt lại, sau đó click chuột, xóa bỏ một đoạn mã code rồi gõ lại lần nữa.

Chương trình lại bắt đầu chạy lại lần nữa.

Lần này không xảy ra vấn đề gì.

[Sao Sữa Đậu Nành có thể vừa gõ code vừa hát được thế nhỉ cíu mạng?]

[Vì sao hơi thở của Sữa Đậu Nành vẫn không loạn chút nào vậy! Lúc tui nhìn thấy chương trình mình lập chạy không được là không có cách nào thở nổi luôn ấy!]

[Luôn cảm thấy giọng hát này như đã nghe qua đâu đó rồi í, quen tai lắm luôn, nhưng thật sự nhớ không ra]

[Quen tai +1, nhưng có lẽ chỉ là giống]

[Nếu Sữa Đậu Nành dùng giọng nói này gọi tui một tiếng 'cục cưng', tui sẽ trực tiếp thăng thiên (bình thản.jpg)]

Cuối cùng đương nhiên không có 'cục cưng' nào cả, ngay cả giọng cũng mất hút luôn.

Hát xong một bài, Tống Vân Hồi lưu chương trình lại gửi cho một email nào đó, cuối cùng cũng được nhàn rỗi.

Từ khi ra viện đến nay, khán giả phòng live bất tri bất giác càng lúc càng nhiều, bây giờ muốn quay lại xem bão bình luận đã bỏ lỡ cần phải lướt rất lâu.

Lướt một lúc tay đã hơi mỏi nhừ, cậu cuối cùng cũng dừng lại, đúng lúc cậu nhìn thấy một bình luận bảo cậu ghẻ lạnh bão bình luận.

Cậu chống má suy tư một hồi, sau đó nói:

"Không lâu nữa có thể sẽ ra bài hát mới."

"Lần này mình đã thông báo trước rồi đó, có phúc hậu không nào."

[??? Thật saoooo!]

[Mong đợi!!!]

[Đã nghĩ ra tên chưa á, chưa nghĩ xong vậy để tui nghĩ giúp cậu được khum, trước hết phải loại trừ ]

[Nếu không ai nhắc đến, có phải Sữa Đậu Nành không định nói luôn khum!]

[Đừng nữa nhen chời! Thật nhớ lúc đề cử bài hát này cho các bạn cùng lớp nghe dạo trước, mỗi lần đề cử đều phải nhấn mạnh rằng đây không phải nhạc thiếu nhi (Ủa mà hình như trẻ em cũng nghe được mà nhỉ?) Mãi đến sau này Sữa Đậu Nành đạt giải thì những người khác đều biết đến bài hát này, lúc đó tui mới không cần mất mặt nữa hu hu]

[Thật mong chờ hu hu hu, cầu thời gian cụ thể, tui sẽ ngồi xổm đợi]

Nhìn bão bình luận trên điện thoại, tay chống cằm của Tống Vân Hồi hơi khựng lại, sau đó cậu dời tầm mắt, nở nụ cười.

Cậu đáp một câu:

"Đã báo tên xong rồi."

Ý bảo không thể đổi nữa.

[......Hiểu luôn, để bọn tui đoán thử nhé, là đúng khum T-T]

[Tui đoán, vừa vặn cùng tên với ông lớn đầu bảng]

[Vậy tui đoán, Sữa Đậu Nành không ngon nhưng trà sữa rất ngon nha, toàn thể nhưn loại đều ca tụng trà sữa (bushi)]

[Nghĩ theo hướng tích cực nè, đã báo xong tên bài hát so với chưa bắt đầu chuẩn bị ít nhất không cần chờ đợi quá lâu]

[Lần này Sữa Đậu Nành vẫn hợp tác với Sữa Đậu Nành uống không ngon chứ?]

[Tui mặc kệ tui mặc kệ, đây chính là bài hát chúc mừng năm mới Sữa Đậu Nành tặng cho tui!]

Quét mắt nhìn bão bình luận, ánh mắt rơi lên bình luận cuối cùng, Tống Vân Hồi đổi tư thế ngồi, hỏi:

"Mấy bạn thường đón Tết thế nào vậy?"

[Về nhà bình thường, đón Tết bình thường, sau đó chết dí luôn trong nhà không muốn rời đi nữa]

[Bọn tui sẽ treo đèn l*иg, còn treo đèn màu nữa, rất đẹp]

[Ngày trước đều sẽ xem tiết mục cuối năm chiếu trên TV, nhưng bây giờ không xem nữa, buổi sáng ăn bánh trôi, đến tối xem pháo hoa]

[Nỗi đau bị cấm đốt pháo hoa mấy ai hiểu! Mấy ai hiểu!!]

[Trước đây thích về nhà, bây giờ rất sợ luôn, nỗi đau bị giục lấy vợ mấy ai hiểu]

[......]

Tống Vân Hồi nhìn bão bình luận không ngừng lướt qua, cảm thấy miệng có hơi khô, cậu xuống lầu rót nước rồi về phòng tán gẫu tiếp.

Đợi đến khi cậu quay lại, vừa hay nhìn thấy biểu tượng nhỏ màu xám tại góc phải màn hình đã chuyển sang màu vàng.

Cậu chú ý thấy đương nhiên những người khác cũng chú ý thấy.

[Tiêu, 10 giờ 12 phút tối ngày 26, streamer Sữa Đậu Nành đã live bù xong]

[Đáng ghét, lại để người đờn ông này bù xong rồi]

[Với cái nết livestream của Sữa Đậu Nành, hẳn là vẫn chưa bù xong mới đúng, sẽ không đâu sẽ không đâu --!]

"Hửm?"

Tống Vân Hồi vờ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nói, "Cứ tiếp tục tán gẫu như trước đi, tán gẫu xong hôm nay sang năm gặp lại nhé."

[Nghe đi nghe đi nghe đi! Loại lời như sang năm gặp người đờn ông này cũng dám nói ra luôn rồi!]

[Chỗ bọn tui đón Tết có một loại pháo ném chơi rất vui, bây giờ không biết còn hay không nữa, hoài niệm ghê luôn]

[Chắc chỉ là đặc sắc địa phương thôi nhỉ, trẻ con chỗ bọn tui buổi tối có thể lén lút chôm thức ăn ấy, muốn chôm chỗ nào thì chôm chỗ đó, trước đây còn bị người ta vác cái cào đất dí chạy sml]

Tán gẫu một hồi, rõ ràng còn rất lâu nữa mới đến Tết nhưng người trong phòng live đã sớm bước vào bầu không khí đón Tết, nghĩ ngợi xem sau khi về nhà sẽ làm gì.

Mãi đến khi thời gian không còn sớm nữa, lúc Tống Vân Hồi nói muốn ngủ sớm dậy sớm, bọn họ lúc này mới tỉnh dậy khỏi ảo mộng, ý thức được còn rất lâu nữa mới có thể đón Tết.

[Cậu trước kia không phải một Sữa Đậu Nành như vậy! Sữa Đậu Nành trước kia rõ ràng thuộc trường phái cú đêm!]

[Cú đêm shock ngang! Sữa Đậu Nành vậy mà lại muốn ngủ sớm dậy sớm sao! Vậy tui cũng chỉ đành ngủ sớm dậy sớm thui, hát thêm hai bài nữa được không hu hu hu, tui đã lăn lên giường nằm xong xuôi rồi]

[Nằm xong xuôi +1]

[Muốn nghe khúc hát ru, không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn nghe một chút (ngượng ngùng)]

[Bác muốn bảo Sữa Đậu Nành gọi bác là bé cưng thì nói rõ ra đi (tui cũng muốn)]

Cuối cùng Tống Vân Hồi vẫn hát hai bài cho bọn họ nghe.

Lúc chân chính tắt live đã sắp 11 giờ rồi.

Hôm nay Tần Thư không về, cậu tắt máy tính, sau đó đặt báo thức lên giường nằm, không lâu sau liền ngủ mất.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày rất bận rộn, bận đến độ chân không chạm đất, thời gian rất eo hẹp, bữa trưa chỉ có thể giải quyết qua loa.

Nhưng tất cả bận rộn đều kết thúc vào buổi tối.

Tùy ý kẹp hợp đồng vào khuỷu tay, cậu gọi xe về nhà.

Bây giờ vẫn còn sớm, đèn đường hai bên lúc này vừa sáng lên không lâu.

Trong xe an tĩnh, bác tài kiệm lời, Tống Vân Hồi ngồi ở ghế sau thì xem đi động của mình.

Có lẽ là do đã có bước đệm lần trước, lần xét duyệt bài hát này nhanh ngoài ý muốn, đến lúc đó chỉ cần đặt giờ là có thể tự động phát hành.

Xử lý xong xuôi mọi chuyện, mấy ngày tiếp theo đều là thời gian nghỉ ngơi của cậu.

Công việc của Tần Thư cũng hoàn thành vào hôm nay, trước đó anh đã nói với cậu tối nay sẽ về, ngày mai vừa hay có thể cùng nhau đến sân bay đón Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn.

Lần này cậu không trực tiếp ngồi xe thẳng đến tiểu khu, mà xuống xe ở con đường phía trước.

Xung quanh đây tuy không có nhiều cửa tiệm, nhưng có một siệu thị rất lớn, gần như ôm đồm hết mọi nhu cầu mua sắm của cư dân xung quanh.

Tống Vân Hồi vừa bước vào siêu thị vừa mở danh sách đã liệt kê ổn thỏa trong điện ra, tiếp đó nhân tiện gửi tin nhắn cho Trần Thần:

[Tôi sẽ làm lại lần nữa]

Đối phương dù có đến cuối năm thì vẫn nỗ lực câu cá, hồi âm tin nhắn của cậu trong tích tắc:

[Làm lại lần nữa, lần này cậu nhất định phải lấy lại những gì đã mất đó!]

[Cho nên lần này tự cậu gửi bản thảo dự thi hay vẫn là tôi?]

Tống Vân Hồi không thèm xem tin nhắn của anh ta nữa, tiếp tục xem danh sách mua sắm của mình.

Lần này cậu đã chuẩn bị đầy đủ tất cả các nguyên liệu cần thiết, nhân tiện còn mua cả đồ ăn, nếu bánh ngọt nhỏ thuận lợi, cậu còn có thể nấu cơm.

Lúc cậu đến siêu thị vừa vặn là khung giờ vàng mua nguyên liệu nấu ăn, trong siêu thị có rất nhiều bác trai bác gái.

Thấy cậu yên tĩnh chọn rau, bác gái nhiệt tình lại lần nữa xuất hiện.

Lần này không phải một bác gái nhiệt tình, mà là cả một nhóm chị em các bác gái.

Bọn họ mồm năm miệng mười chỉ dạy cậu cách chọn rau củ, cuối cùng trực tiếp ra tay chọn giúp cậu luôn, cậu vốn là trung tâm dần dần bị đẩy sang bên lề.

Các bác gái chọn xong thành phẩm liền giao cho cậu.

Cầm túi trong tay, Tống Vân Hồi nở nụ cười, mặt mày cong cong nói cảm ơn.

Các bác gái xua xua tay rời đi, che giấu công lao cùng tên tuổi của mình.

Hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi.

Từ siêu thị về đến nhà, Tống Vân Hồi trước hết vuốt ve Cam Tử bay cái vèo vào lòng cậu, đợi đến khi Cam Tử dán dán hả hê mới cầm thức ăn vào phòng bếp.

Tóc mái hơi dài dễ dàng che khuất tầm mắt, cậu tìm thấy dây buộc cao su bình thường Cam Tử hay chơi buộc tóc lên, sau đó vén ống tay áo lên.

Mỗi một bước cậu làm trước đây cậu đều nhớ rõ trong đầu, lúc bắt tay vào làm không hề luống cuống tay chân.

Cam Tử ngồi xổm một bên ngó cậu.

Hôm nay làm một chiếc mèo nghe lời không phá rối.

Đồng thời cũng là một ngày bánh ngọt vị chuối ra lò thành công.

Khoảnh khắc mở lò nướng ra, lúc Tống Vân Hồi ngửi thấy mùi thơm cậu liền biết bánh ngọt đã thành công rồi.

......Cũng không tính là thành công lắm.

Có hơi xẹp, không được bồng bềnh lắm.

Cậu thử một ngụm nhỏ, phát hiện mùi vị bình thường.

Làm tròn lên như vậy cũng tính là thành công rồi.

Trước hết tìm một góc độ đẹp sao cho trông bánh nhỏ không còn xẹp nữa, chụp xong cậu liền gửi ảnh cho Trần Thần.

Đối phương đáp lại bằng một cái like.

Sau khi hoàn thành xong bánh nhỏ thì tiếp theo chính là bữa tối.

Tống Vân Hồi tự biết khả năng của mình không bằng Tần Thư nên cậu chỉ xào một đĩa rau, sau đó nấu cơm.

Sau đó không có sau đó nữa.

Đợi khi Tần Thư về thì chào đón anh chính là đĩa bánh ngọt nhỏ và đĩa rau xào.

Anh không học được bản lĩnh khen người nhiệt tình như Diệp Mẫn, nhưng anh sẽ nghiêm túc ăn hết bánh ngọt nhỏ và rau xào.

Một ngày bận rộn, hai người cuối cùng đành bỏ qua tiết mục xem phim thường ngày, như thường lệ ngồi trên sofa tán gẫu một lúc thì lên lầu nghỉ ngơi.

Thay đồ ngủ ngồi bên giường, Tống Vân Hồi đặt liên tục ba cái báo thức, sau đó nằm ngửa trên giường bình thản chìm vào giấc ngủ.

Ngủ sớm dậy sớm.

Sáng sớm hôm sau trước khi chuông báo thức đầu tiên vang lên, Tống Vân Hồi đã mở mắt ra. (giống tui mấy ngày đi chơi vl)

Hiện tại trời còn chưa sáng, trong phòng một mảnh tối tăm.

Cậu như du hồn ngồi dậy, máy móc thay quần áo, phiêu đến phòng rửa mặt, rửa mặt xong xuôi mới xem như tỉnh táo một chút.

Mở cửa phòng ra, cậu vừa khéo gặp phải Tần Thư đã thay quần áo chỉnh tề.

"Buổi sáng tốt lành."

***

Tống trạch.

Từ sáng sớm trong ngôi nhà lớn này đã không còn yên tĩnh.

Nhà họ Tống có thói quen quét dọn nhà cửa từ trên xuống dưới sạch sẽ một lần trước thềm năm mới, hôm nay đúng lúc Tống Thành đi làm, Từ Vi ra khỏi nhà, Tống Tử Thư vẫn luôn ở đoàn làm phim chưa về, người duy nhất ở nhà ngược lại chỉ có mỗi Tống Vân Dương.

Lúc tổng vệ sinh vừa vặn có thể chuyển đồ đạc của Tống Vân Hồi về gian phòng ban đầu của cậu.

Giúp việc trong nhà không dám ho he gì về hành vi dọn tới dọn lui này, chỉ có thể làm theo.

Đầu tiên bọn họ chuyển những vật dụng cơ bản về, sau đó chuyển những thứ còn lại đến bên ngoài cửa.

Đồ đạc của Tống Vân Hồi không nhiều, sau khi sắp xếp xong mấy cái rương lớn thì không còn gì nữa.

Tống Vân Dương hỏi: "Đồ đạc của em ấy chỉ có từng này?"

Người giúp việc chuyển đồ không phải người đã thu dọn đồ đạc trước kia nên đứng bên cạnh không dám nói chuyện, bác Trần đứng một bên mới đáp:

"Chỉ có vậy."

Đợt chuyển đồ dạo trước là ông ta đứng bên cạnh nhìn, không một ai dám có hành động dư thừa nào khác.

Đây chính là tất cả đồ dùng sinh hoạt suốt 20 mấy năm ở nhà họ Tống của Tống Vân Hồi.

Nếu đã không có bất kỳ dị nghị nào khác, người giúp việc bắt đầu mở rương ra, chuyển tất cả đồ đạc bên trong ra.

Sau khi mở rương ra, Tống Vân Dương lúc này mới phát hiện đồ đạc của đối phương không chỉ nhìn ít, mà thực tế rất ít là đằng khác.

Mấy cái rương đặt trên hành lang thoáng nhìn đã thấy được hết thảy đồ đạc của cậu.

Trong rương chiếm phần lớn là quần áo.

Quần áo cậu tự mua hẳn là đã mang đi hết rồi, số còn lại vừa nhìn liền biết ngay là người trong nhà và các hãng thời trang tặng.

Số quần áo này rất nổi bật, quá nửa là sẫm màu, dù cách một lớp bọc chống bụi vẫn có thể nhìn ra có hơi lớn quá mức, có một số nhìn không giống quần áo thông thường lắm.

Những người giúp việc phụ trách quét dọn phòng đã quét dọn bên trong sạch sẽ, bao gồm cả tủ, mặt bàn và giường, sau khi móc quần áo lên là có thể trực tiếp treo vào trong tủ.

"Tạm thời đừng treo mấy cái này vào."

Mấy người giúp việc đang làm việc thì Tống Vân Dương bỗng lên tiếng: "Cất mấy thứ này vào gian phòng cũ đi."

Người giúp việc nghe theo, vừa cầm quần áo băng qua hành lang vừa trao đổi ánh mắt với nhau.

Tống trạch này, e rằng lại có thay đổi.

"......"

Giúp việc cầm quần áo rời đi, bác Trần liền theo Tống Vân Dương vào phòng.

Thời tiết hôm nay tốt, ánh nắng mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, bóng cây xanh rì ngoài cửa sổ cũng nhẹ nhàng lay động theo.

Vừa tĩnh mịch vừa ấm áp.

Ánh sáng chiếu vào ngăn tủ trống rỗng.

Tống Vân Dương quay đầu nhìn bác Trần, nói:

"Hôm nay sau khi xong việc phiền bác Trần đặt giúp tôi một số quần áo."

"Đặt theo size cậu hai."

Bác Trần gật đầu, sau đó hỏi: "Cậu hai sắp về rồi sao?"

Tống Vân Dương không trả lời.

Hắn chạm tay vào tủ quần áo bằng gỗ, sau đó nói:

"Sẽ về."

Bác Trần hơi khựng lại, tiếp đó an tĩnh gật đầu.

Ý tứ chính là không biết đối phương có về hay không.

Trong nhà thiếu đi một người, dù rằng tạm thời không lộ rõ nhưng thời gian dài lại như nơi nơi đều đã thay đổi.

Mấy vị chủ nhà này ngoại trừ Tống Thành thường xuyên bàn bạc công việc với ông ta ra thì người thích trò chuyện cùng ông ta nhất chính là Tống Vân Hồi.

Từ nhỏ đến lớn người thay đổi lớn nhất là cậu, tựa như chưa từng thay đổi cũng là cậu.

Tống Vân Hồi từ nhỏ đã dính lấy ông ta, thích gọi ông ta là 'bác Trần ơi' 'bác Trần à', có gì vui đều chia sẻ với ông ta, lại còn bảo rằng đừng để người khác phát hiện.

Sau khi lớn lên một tiếng 'bác Trần ơi' đã đổi thành 'bác Trần', nhưng cậu vẫn vui vẻ trò chuyện cùng ông ta, vẫn chia sẻ những chuyện thú vị với ông ta.

Chỉ là bản thân ông ta đã thay đổi.

Đã nhiều năm như vậy, bản thân cũng bất tri bất giác đã thay đổi thành một người khác.

Gian phòng an tĩnh không bao lâu thì mấy người giúp việc đã tay chân lanh lẹ trở về.

Bọn họ bắt đầu bày biện những đồ vật khác về chỗ cũ.

Tống Vân Dương đứng đó một lúc, sau đó cũng bắt tay vào giúp đỡ.

Thứ hắn cầm là một chiếc đèn ngủ.

Đèn ngủ đã rất cũ, có thể thấy đã dùng rất lâu, nhưng bình thường được chủ nhân trân trọng sử dụng nên đến bây giờ chỉ cần cắm vào nguồn điện là dùng được ngay.

Tống Vân Dương cầm đồ vật đứng trong phòng, bỗng mất đi mục tiêu.

Hắn không biết thói quen thường ngày của Tống Vân Hồi, không biết đèn ngủ trong tay nên đặt trên bàn hay tủ đầu giường bên cạnh.

Hắn chợt phát hiện ra bản thân dường như không hiểu gì về cậu cả.

Bác Trần nhẹ nhàng cầm lấy đèn ngủ trong tay hắn qua, nói:

"Vẫn là để tôi làm cho."

"......"

Hai tay Tống Vân Dương chậm rãi buông xuống, gật đầu: "Phiền bác."

Kết quả người nhớ rõ bố cục gian phòng của Tống Vân Hồi nhất lại chính là những người giúp việc.

Nguyên nhân cũng là do bọn họ thường xuyên vào đây quét dọn, năm này qua tháng nọ, bất luận ra sao vẫn nhớ được bảy tám phần.

Nhưng cũng chỉ bảy tám phần mà thôi, mấy đồ vật khác bọn họ cũng không nhớ nổi đặt ở đâu, chỉ đành tìm một nơi thuận tay mà đặt vào.

Tống Vân Dương nhìn động tác của bọn họ, cuối cùng cũng biết vì sao đồ đạc của Tống Vân Hồi lại ít đến vậy.

Bởi vì đối phương dường như vẫn luôn giữ gìn gian phòng sạch sẽ như gian phòng mẫu, ngoại trừ đồ đạc họ đã tặng trước đây - bao gồm cả những thứ trông rất quý giá hiếm có, thì còn lại đều là những thứ không thuộc về cậu.

Hắn biết trước đây cậu từng luyện thư pháp, nhưng trong đống đồ này không hề có một tờ *giấy Tuyên Thành nào.

(*) Loại giấy nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa

Bút lông thì có, trông cũng khá cũ kỹ rồi.

Đối phương luyện lâu như vậy, lẽ nào không lưu lại gì.

Bác Trần như hiểu được suy nghĩ của hắn, bèn nói:

"Tác phẩm thư pháp của cậu hai đều bị cậu ấy ném đi cả rồi."

Đối phương xưa nay dường như chưa từng có suy nghĩ sẽ giữ lại tác phẩm của mình, bất luận là tác phẩm thế nào, đối phương đều đối xử như thể đó không phải thành quả của mình.

Đã mấy lần ông ta nhìn thấy chữ trên đó lúc cậu ném nó đi.

Những dòng thư pháp mà ngay cả ông ta cũng thấy kinh diễm, đồng thời cho rằng không có cách nào viết lại lần thứ hai cứ thế bị ném vào sọt rác.

Đối phương ném không chút do dự, trong đôi đồng tử nhạt màu không mảy may gợn sóng.

Mãi đến khi chú ý thấy ông ta, đối phương mới nghiêng mắt, trên mặt mang theo nụ cười, gọi một tiếng 'bác Trần'.

"......"

Bác Trần dời mắt, không nhìn mấy cây bút lông kia nữa, đi đến hành lang ngoài phòng nhìn thoáng qua, hỏi:

"Còn bao nhiêu đồ vật chưa chuyển nữa?"

Người giúp việc đáp: "Chỉ còn lại một rương cuối cùng."

Không mất nhiều thời gian, đồ đạc của Tống Vân Hồi đã sắp chuyển xong.

Đồ vật trong rương cuối cùng rất ít, còn chưa chiếm đầy một nửa rương, rất nhanh trong rương đã trống không.

Mãi cho đến khi tất cả các rương không còn sót lại, đám người giúp việc mới thu dọn rương rời đi, Tống Vân Dương đứng trong phòng, nhìn gian phòng không mấy khác biệt so với ký ức mơ hồ của mình.

Hắn không nhớ gian phòng này đã thay đổi ra sao, nhưng luôn cảm thấy nó không khác biệt mấy so với hồi xưa.

Hắn xoay đầu, nhìn bác Trần đang đứng bên cạnh, hỏi:. Đọc truyện tại ﹢ trùmtruy ện.Vn ﹢

"Em ấy đã mang theo những gì rời đi?"

Bác Trần đẩy nhẹ mắt kính, như đang suy nghĩ.

- -Ông ta biết đối phương mang theo những gì.

Nhưng càng biết lại càng không dám nói.

Đối phương chỉ mang theo quần áo mình mua, còn có sách, cùng với bức ảnh chụp chung với Hứa Văn Huệ.

Chỉ mỗi bức ảnh chụp chung của hai bọn họ.

Những bức ảnh khác đều bị cậu cất vào đáy tủ.