Chương 4: Ngủ Chung

Vũ Đình hơi mệt mỏi với tình huống này. Biệt thự rộng như vậy, mà chỉ có ba cái phòng ngủ cho khách, hai phòng đang sửa chữa không thể dùng, bây giờ phải làm sao? Dương Ánh Nguyệt cũng đâu thể ngủ cùng ba mẹ được?

Vì lúc đó cô tương đối không tỉnh táo, Vũ Đình lại nhìn đồng hồ. Mười một gờ ba mươi bảy phút, không còn sớm gì nữa. Cô đánh mắt sang Dương Ánh Nguyệt, hỏi: "Ngủ chung không?"

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô vô thức nghiêng đầu né tránh.

Không khí thập phần quỷ dị.

"Ngủ, dẫn đường đi."

*

Thế mà Vũ Đình đồng ý cho người khác vào phòng của mình thật. Dương Ánh Nguyệt không tính là khá lo lắng, chỉ mang theo một lọ thuốc ức chế cực lớn.

Vũ Đình cẩn thận kiềm chế bản thân hỏi, cô thực sự đáng nghi đến thế hả?

Nơi này có một cửa sổ nhìn ra vườn, ánh sáng tốt.

Có bàn làm việc, giá sách, máy tính, ... Thậm chí còn chưa xé bao bì, cắt nhãn mác.

Có giường ngủ cỡ lớn, dư cho ba người.

Có phòng tắm, phòng vệ sinh trong phòng.

Vũ Đình tùy tiện thả người xuống ghế sofa trong phòng, hôm nay đối với cô chính là một ngày cực kỳ mệt mỏi.

"Lại đây."

Dương Ánh Nguyệt mấp máy môi, nhu nhược nói: "Ngủ không được một mình... Giường cũng trống trải như vậy..."

Vũ Đình hơi sửng sốt, Alpha làm sao có thể cùng Omega ngủ chung một chỗ?

Như vậy khả năng sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm!

Nhưng mà bây giờ cô say rượu, sẽ không nghĩ nhiều đến vậy.

"Ừm, đợi một chút."

Sofa cũng không thoải mái bằng giường, người ta có ý tốt, cô xin nhận.

Hỗn hợp hoa quế nguyệt trộn lẫn với hoa oải hương, tươi mát quyến rũ.

Trong giây lát, cả người cô đều bị hương hoa oải hương bao quanh. Dương Ánh Nguyệt cũng cảm nhận, mùi hoa quế nồng nàn đang rất gần.

Trái tim của cô khẽ run lên: "Làm sao nữa?"

Dương Ánh Nguyệt xích lại gần cô theo bản năng, ôm chặt lấy Vũ Đình. Âm thanh ậm ừ trong miệng đối phương tương đối giống tiếng mèo kêu, là một cái âm thanh cực kỳ kiều mị.

Cả người Vũ Đình cứng đờ, như thế này làm sao mà ngủ?

Sao... Tại sao lại như vậy?

Cô cực kỳ hối hận, tại sao lại mời cái Omega kiều diễm này về phòng mình chứ, bây giờ phải làm sao?

Tin tức tố của Omega nhanh chóng truyền đi khắp phòng, đối với Vũ Đình mà nói là đánh vào điểm yếu trí mạng.

Chỉ cần chuyển động một chút là có thể nhìn thấy tuyến thể, vận động một chút là đánh dấu được Omega mê người này.

Cô hận không thể tát mình một cái thanh tỉnh, người ta có ý tốt cho cô ngủ cùng, mà cô lại nghĩ gì vậy?

Tuyến thể không nghe lời trực tiếp cũng phóng thích tin tức tố hoa quế nguyệt, nhất định đối kháng với đối phương tới cuối cùng.

Đôi mắt người kia nhắm lại không tỳ vết, cảm nhận được tin tức tố công kích liền bất đắc dĩ kêu lên mấy tiếng ậm ừ phản đối, cực kỳ đáng yêu.

Nhưng khiến cho ai đó cổ họng khô khốc, máu trực tiếp xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Đại não của cô vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng tay đã rất thành thật mà động đậy.

Vũ Đình kéo chăn đắp cho người kia, Dương Ánh Nguyệt nằm ở trong chăn, cô nằm ở trên chăn. Như vậy khả năng chống cự lại được sự thèm khát đánh dấu.

Tuyệt vời!

Khoảng khắc Vũ Đình vừa quay đi, người đằng sau luôn giả vờ ngủ mở mắt.

Dương Ánh Nguyệt ở khóe miệng giơ lên nụ cười nhàn nhạt, người này thành thực như vậy, cũng không giống những cẩu Alpha thèm khát nàng mà mẹ cha nàng vẫn hay nói.

Khẽ nhắc nhở bản thân mình chỉ mới gặp người này lần đầu, nàng cẩn thận xoa nắn thái dương.

"Đau đầu à?"

Vũ Đình đột nhiên quay lại, cũng không trách mắng nàng ngủ muộn, giọng nói thập phần ôn nhu. Cô đưa ngón tay cứng đờ của mình lên, thành thục xoa thái dương cho nàng.

"Hơi đau, nhưng hiện tại đỡ hơn."

Khóe miệng của nàng hạ xuống một vòng, giả bộ làm vẻ đáng thương.

Điều đáng nói là Dương Ánh Nguyệt từ khi phân hóa thành Omega đã sinh ra cảm giác kháng cự với Alpha. Nàng không có chút hứng thú nào với họ, cho đến khi gặp Vũ Đình.

Nàng không sinh ra cảm giác bài xích với cô, thậm chí mà nói đối với Dương Ánh Nguyệt mà nói đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác muốn chiếm hữu người bạn mới này.

Vũ Đình xoa thêm một hồi, sau đó bình tĩnh thu tay về, giọng nói áp chế nửa điểm: "Ngủ ngon."

Cô sắp cuồng loạn vì đám tin tức tố này của nàng rồi.