Chương 1: Vạn người chê và vạn người mê

Thụ bị mọi người ghét thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, cho dù cả thế giới đều xoay quanh cậu nhưng thật ra bên cạnh cậu không có một ai thích cậu thật lòng cả. Bởi vì cậu ỷ lại vào việc nhà mình có tiền có quyền, cứ hay làm mấy chuyện khiến người ta ghét, không biết lượng sức mình.

Cậu vừa gặp đã mê muội công được mọi người yêu thích. Lần gặp đó, mãi rất lâu sau này rồi thụ bị vạn người ghét đều nhớ rất kỹ mỗi một chi tiết nhỏ.

Lúc bọn họ học cấp hai, khi ấy mới vừa tựu trường, công vạn người mê được đại diện cho học sinh để lên bục phát biểu. Lúc ấy bên dưới đầy kín học sinh, ánh mặt trời rọi vào mặt của công vạn người mê, đôi mắt đẹp cứ như nước ao trong veo. Lúc ấy thụ vạn người ghét vì đóng góp cho trường hai tòa nhà nên cậu được mời ngồi ở hàng đầu tiên.

Lúc nhìn thấy công vạn người mê, thụ vạn người ghét bèn rơi vào lưới tình.

Công vạn người mê là người rất ưu tú, ngoại hình ưa nhìn, thông minh, chăm chỉ, tính cách cũng tốt, tất cả mọi người xung quanh đều thích anh.

Khuyết điểm uy nhất chắc là anh nghèo quá, anh chính là cô nhi, được cô của mình nuôi lớn từ nhỏ.

Khi đó có lẽ ánh mắt của thụ vạn người ghét quá mức nóng bỏng, anh cũng giương mắt nhìn về phía thụ vạn người ghét đang ngồi ở hàng đầu. Ánh mắt của hai người va phải nhau trong một chớp mắt ngắn ngủi.

Thụ vạn người ghét thề nhất định phải chiếm được công vạn người mê.

Cậu nghe người hầu nói, điều tra ra rằng gia cảnh của công vạn người mê rất khó khăn.

Vì vậy một ngày nọ thụ vạn người ghét chặn công vạn người mê lại, hỏi ra giá với anh.

“Tôi muốn anh làm bạn trai của tôi.”

Lông mi của công vạn người mê khẽ chuyển động dưới ánh mặt trời, trên mặt là biểu cảm căm hận khi bị làm nhục, bảo thụ vạn người ghét cút đi.

Sau đó một người hầu của thụ vạn người chê vì muốn làm vui lòng cậu nên đã dẫn người đi quấy rối công vạn người mê.

Công vạn người mê tìm đến thụ vạn người ghét, cực kỳ tức giận.

Lúc đó thụ vạn người ghét mới biết chuyện người hầu làm, nhưng khi đó công vạn người mê lại nhận định rằng thụ vạn người ghét đã phái người làm vậy, ném một câu tiếp theo là loại người như cậu biết cái gì là hạnh phúc không.

Thụ vạn người ghét rất buồn rầu, tóm lại sau đó cậu phải theo đuổi công vạn người mê rất lâu nhưng công vạn người mê không cho cậu chút sắc mặt tốt nào.

Nhưng có một ngày thụ vạn người ghét nhìn thấy công vạn người mê nói chuyện với một kẻ mà cậu rất ghét trong vườn trường, kẻ đáng ghét đó còn hôn lên mặt công vạn người mê một cái.

Thụ vạn người ghét vội vàng xông ra ngoài, hỏi bọn họ đang làm gì vậy?

Thụ vạn người ghét từ nhỏ đã đối đầu với tên kia, không ngờ rằng cái tên đối đầu với cậu cũng thích công vạn người mê.

Thụ vạn người ghét đã sớm nhận định rằng công vạn người mê là người của mình, cậu nắm chặt tay kéo cánh tay của công vạn người mê nhưng lại bị công vạn người mê đẩy ra.

Công vạn người mê tên là Văn Quân Hạc, người cũng như tên, rất êm tai, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

“Hạ Ninh, buông tôi ra.”