Trần Vân Xuyên thương cảm nói: "Lý Trường Ngọc vừa đến đây, ông ấy đã làm chứng cứ ngoại phạm cho cậu rồi, bên phía đội trọng án Tây Cửu Long cũng đồng ý cung cấp đoạn video cậu thẩm vấn Phó Nhất Vĩ."
"Tôi đã xem qua rồi, thời gian cậu thẩm vấn Phó Nhất Vĩ là 4 giờ 50 phút. Thời gian Giang Vĩnh Ngôn bị bắn chết là 4 giờ 30 phút."
"Chỉ vỏn vẹn 20 phút, không đủ để di chuyển qua lại giữa đồn cảnh sát Thâm Thủy Bộ, Đại học Hồng Kông và Tây Cửu Long."
Trần Vân Xuyên kéo ghế ngồi xuống: "Cậu không có nghi ngờ gì, chúng ta chỉ mất tầm 10 phút để làm thủ tục thôi."
Trên thực tế, thậm chí còn chưa đến 10 phút.
Giản Nhược Trầm trả lời xong câu hỏi, lúc bước ra khỏi phòng thẩm vấn mà vẫn còn ngơ ngác.
Lần trước cậu phải ngồi trong căn phòng nhỏ này hơn ba tiếng đồng hồ đấy.
Thời thế thay đổi rồi...
Giản Nhược Trầm hân hoan đi ra ngoài tìm Quan Ứng Quân đòi ăn.
Đến khu vực chờ, tầm mắt còn chưa kịp tập trung, cậu đã nghe thấy tiếng nức nở của Giang Hàm Dục: "Sir Chung, tại sao anh Vĩnh Ngôn lại vô cớ đi đến góc tường chứ? Nhất định là có người đã nói gì với anh ấy, dạo này Giản Nhược Trầm thường xuyên ra vào đồn cảnh sát, lại còn có quan hệ với cảnh sát của Tổng cục Tây Cửu Long, anh ta... anh ta..."
Nước mắt Giang Hàm Dục rơi lộp bộp xuống nền gạch.
Giản Nhược Trầm trông thấy rõ ràng dì lao công ở góc phòng đang nhíu chặt mày, siết tay đến mức sắp bẻ gãy cây lau nhà. Quan Ứng Quân đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng bị tiếng ồn làm phiền nhức cả đầu.
Kiểu nói nửa úp nửa mở này kết hợp với nước mắt là thứ thường thấy nhất ở đồn cảnh sát, các cảnh sát hình sự đã chứng kiến quá nhiều, đến mức nhìn thấy là phát ngán.
Cảnh sát phá án chỉ dựa vào sự thật, nếu rơi vài giọt nước mắt là có thể xoay chuyển tình thế thì tất cả đồn cảnh sát trên thế giới này đều dẹp hết cho xong.
Cảnh sát Chung hít sâu một hơi, bắt đầu đuổi khéo: "Đã lấy lời khai xong rồi, mọi người có thể về đợi tin tức."
Lời vừa dứt, cơn giận trong lòng Giang Minh Sơn không còn chỗ để trút.
Ông ta ngẩng phắt đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Giản Nhược Trầm đang thong dong đi đến bên cạnh Quan Ứng Quân.
Giản Nhược Trầm: "..."
Đừng làm phiền đây nha!
Đây đói bụng, muốn ăn cơm.
Giang Minh Sơn lao xồng xộc đến trước mặt Giản Nhược Trầm: "Mày còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tao sao!"
Vừa nói vừa giơ tay muốn cho Giản Nhược Trầm một cái tát.
Giản Nhược Trầm ngồi phịch xuống chiếc ghế phía sau.
Giang Minh Sơn tát vào không khí, cánh tay vung lên theo quán tính, suýt nữa cắm đầu về phía trước.
Quan Ứng Quân phát ra tiếng cười khẩy.
Song khi bị ánh mắt của Giản Nhược Trầm liếc qua, nụ cười ấy rất nhanh đã biến mất trên gương mặt lạnh lùng như mặt nước hồ thu.
Giang Minh Sơn xẵng giọng quát: "Đây là lý do mày không chịu về nhà họ Lục với Lục Tiệm sao, có tiền rồi, tìm người khác rồi chứ gì?"
Tìm thì cũng phải tìm người có quyền lực, có ích chứ.
Nhìn Giang Hàm Dục mà xem, biết điều biết nết biết đường đi nước bước, vừa tìm đã tìm trúng nhà họ Lục - thế lực ngầm lớn nhất tại Hương Cảng.
Trước đây chẳng phải Giản Nhược Trầm cũng thích Lục Tiệm à?
Tuy không có tầm nhìn gì, nhưng ít ra còn có con mắt nhìn người, còn bây giờ thì sao?
Giang Minh Sơn chỉ vào Giản Nhược Trầm: "Mắt nhìn người ngày càng kém. Ngày càng không ra gì."
Quan Ứng Quân liếc nhìn người bên cạnh.
Nếu Giản Nhược Trầm mà thích Lục Tiệm thì mới gọi là tự chuốc lấy khổ, là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, bây giờ gọi là bỏ tà theo chính, sáng suốt hơn người.
Giản Nhược Trầm im lặng trước ánh mắt của người cha tệ bạc.
Cậu hất ngón tay đang chỉ vào mình ra: "Ông đừng làm loạn nữa."
Giọng điệu bình tĩnh, ý tứ sâu xa.
Giang Minh Sơn: "..."
Lời này vừa thốt ra, khiến ông ta trông như một trò cười.
Hay Giản Nhược Trầm cố ý nói như vậy trước mặt mọi người để bôi tro trát trấu vào mặt ông ta?
Giản Nhược Trầm: "Đây là đồn cảnh sát."
Cậu chỉ vào bức tường: "Ông nhìn xem trên đó viết gì?"
Giang Minh Sơn quay đầu lại, trên tường dán dòng chữ [Cấm làm ồn.]
Ông ta tức đến bốc khói, giọng nói văng vẳng khắp đồn cảnh sát: "Mày còn phải dạy khôn tao à?"
"Đừng tưởng thừa kế được tí tài sản là có thể sống yên ổn! Tao là cha mày, tiền của mày chính là tiền của tao, dù sao mày cũng bất tài vô dụng, cho dù có nhiều tiền đến mấy thì vào tay mày cũng chỉ như tờ giấy vụn! Chi bằng——"
Giản Nhược Trầm cắt ngang: "Chi bằng đưa cho ông quản lý?"
Giang Minh Sơn sững người, sau đó mừng rỡ hẳn lên.
Ông ta biết ngay mà! Đứa con bất hiếu này dù có bị sỉ nhục thế nào cũng muốn quay về nhà.
Hừ, nếu Giản Nhược Trầm chịu đưa tài sản cho ông ta, vậy thì ông ta sẽ miễn cưỡng cho Giản Nhược Trầm nhập hộ khẩu, nuôi nấng cậu qua ngày.
Nhìn vẻ mặt mừng thầm của ông ta, Giản Nhược Trầm cười khẩy một tiếng: "Ông đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga——nằm mơ giữa ban ngày."
Sắc mặt Giang Minh Sơn biến đổi: "Mày!!"
Giang Hàm Dục lên tiếng chỉ trích: "Sao anh có thể nói với cha như vậy?"
Giọng cậu ta the thé, cao đến chói tai.
Giản Nhược Trầm cau mày: "Cha? Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã không có cha. Trong hộ khẩu của tôi chỉ có một mình tôi thôi."
19 năm trước không đoái hoài gì đến cậu, bây giờ cậu thừa kế khối tài sản kếch xù mới chợt nhớ ra mình có một đứa con trai?
Gương mặt Giang Minh Sơn đỏ bừng, huyết áp tăng cao, trước mắt tối sầm: "Mày cố ý phải không? Cố tình đợi tao nói xong rồi mới châm chọc chứ gì, thứ mất nết mất dạy."
"Sao có thể chứ, nếu ông không nói, tôi có cơ hội này sao?", Giản Nhược Trầm thản nhiên đáp: "Tôi không thích để bụng đâu, có gì nói thẳng vẫn hơn."
Quan Ứng Quân đứng dậy đi sang một bên.
Anh sắp bị Giản Nhược Trầm chọc cười rồi, nếu không đi anh sẽ sợ phá hỏng bầu không khí hiện trường.
Giản Nhược Trầm chân thành khuyên nhủ: "Ông bớt ăn sơn hào hải vị đi, bớt nóng giận một chút, sau này còn nhiều chuyện để tức giận lắm đấy."
Quan Ứng Quân đứng bên cạnh chịu đựng một lúc, cuối cùng cũng nén được tiếng cười.
Anh ngước lên, nhìn thấy đôi môi ẩm ướt của Giản Nhược Trầm mấp máy: "Nếu ông cảm thấy tức giận ở đồn cảnh sát không thú vị, tôi cũng có thể đưa ông vào tù giận cho đã."
Lời này nghe ra gì lắm đấy.
Nếu bụng người nói không kêu ùng ục thì sẽ còn oai phong hơn nữa.
Quan Ứng Quân không nhịn được nữa, khẽ cười một tiếng.
Anh bước lên trước, nói với Giang Minh Sơn: "Giang tổng, chúng tôi còn có việc khác, xin ông đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa."
Gương mặt Giang Minh Sơn tái mét.
Quan Ứng Quân giơ thẻ cảnh sát của mình ra: "Cảnh sát điều tra Tây Cửu Long, xin ông hãy yêu cầu giới truyền thông bên ngoài giải tán, nếu không tôi sẽ yêu cầu bên công tố khởi tố ông tội phỉ báng cơ quan cảnh sát, cản trở thi hành công vụ."
Giang Hàm Dục đứng bên cạnh nãy giờ không nói tiếng nào, bỗng chốc mặt mày trắng bệch.