Quan Ứng Quân liếc nhìn Trương Tinh Tông, cảm thấy người này đúng là mù quáng hết thuốc chữa.
Mới quen biết chưa đến nửa tháng đã như vậy, sau này không biết sẽ thế nào...
May mà anh vẫn luôn có phán đoán của riêng mình, tuyệt đối sẽ không "nốt gót" đồng nghiệp.
Sau mười phút im lặng.
Cuối cùng Phó Nhất Vi cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn trước sự tạm ngừng không rõ nguyên do.
Những tên cớm trước đây phần lớn đều ép hỏi theo quy trình, nào có chơi chiêu thế này.
Rốt cuộc Giản Nhược Trầm là người thế nào?
Cậu ta đang tìm gì trên bản đồ?
Mẹ kiếp, phiền phức quá.
Bấy giờ Giản Nhược Trầm mới gập bản đồ lại, đột nhiên hỏi: "Bình thường anh có hay tập thể hình không?"
Tâm trí Phó Nhất Vi trống rỗng trong giây lát.
Sao lại tự nhiên lại hỏi cái này?
Giản Nhược Trầm tự hỏi tự trả lời: "Lúc tôi hỏi anh, mí mắt anh giật lên rất khẽ, khóe miệng hơi hướng xuống, đây là biểu hiện của sự kinh ngạc, chứng tỏ vấn đề này nằm ngoài dự đoán của anh."
"Sau đó anh lại cụp mắt che giấu ánh nhìn, nhãn cầu đảo qua đảo lại, đây là đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào."
"Trước khi mở miệng, anh lại hơi nghiêng đầu, ánh mắt di chuyển trong chốc lát, mím môi. Đây là dấu hiệu của việc nói dối."
Giản Nhược Trầm dựa vào lưng ghế, "Ai cho anh cái gan nói dối trước mặt tôi?"
Phó Nhất Vi toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng hắn ta đã che giấu rất kỹ.
Sao lại như vậy?
Rõ ràng hắn ta còn chưa nói gì mà!
Miệng mồm Phó Nhất Vi khô khốc, liên tục nuốt nước bọt.
Giản Nhược Trầm tiếc nuối xòe tay, "Đây chỉ là một câu hỏi rất bình thường, người bình thường chỉ cần trả lời có hoặc không là được, tại sao anh lại muốn nói dối?"
Cậu kéo dài giọng một chút, sự ngây thơ trong giọng nói khiến người ta bất giác sởn gai ốc.
Giản Nhược Trầm khẽ hỏi: "Có phải vì phòng tập thể hình anh thường đến có điều mờ ám không?"
Phó Nhất Vi thở dốc, "Cậu nhìn nhầm rồi, sao tôi dám nói dối? Hơn nữa, chẳng lẽ cảnh sát không nhìn ra tôi từng tập luyện sao?"
Giản Nhược Trầm: "Đương nhiên là có thể nhìn ra. Sir Quan đâu có ngốc."
Quan Ứng Quân đứng bên ngoài, khoanh tay mím môi.
Người này...
Anh nhớ đến vẻ mặt kiên định của Giản Nhược Trầm khi nói "Tôi tuyệt đối sẽ không hại anh" mà bất chợt thất thần.
Giản Nhược Trầm thật sự tin tưởng anh sao?
Song Quan Ứng Quân chỉ ngẩn ngơ một chốc đã lập tức dời mắt về phía phòng thẩm vấn.
Giản Nhược Trầm nói: "Gϊếŧ gà cũng là việc tốn sức, nếu anh không tập luyện, làm sao có thể khống chế được người ta?"
Sự chú ý của Phó Nhất Vi đã bị vấn đề liên quan đến phòng tập thể hình kéo đi, nhất thời không để ý "gà" đã bị đổi thành "người".
Mặt hắn ta đầm đìa mồ hôi, phút chốc không phản bác được.
Giản Nhược Trầm lại bảo: "Thôi được, có vẻ anh không muốn nói chuyện về việc tập thể hình, vậy chúng ta nói về phòng tập thể hình nhé."
Phó Nhất Vi giận đến mức tay run bần bật.
Đéo mẹ, hai cái này khác gì nhau chứ?
Giản Nhược Trầm mở bản đồ ra, cầm lấy một cây bút dạ quang màu đỏ từ bàn thẩm vấn rồi dùng nam châm hít bản đồ lên bảng trắng.
Phó Nhất Vi mím môi.
Xung quanh khu nhà hắn ta có bốn phòng tập gym, hắn ta đều có thẻ thành viên ở đó. Cảnh sát không thể làm ầm ĩ khi chưa có bằng chứng, nếu không sẽ bị cánh nhà báo bám theo viết bài rùm beng.
Cảnh sát Tây Cửu Long tuyệt đối không thể đến từng nhà lục soát, chỉ cần hắn ta không để lộ sơ hở, để cảnh sát có mục tiêu cụ thể...
Mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Thật sự không có vấn đề gì sao?
Giản Nhược Trầm mỉm cười.
Phó Nhất Vi bất giác rùng mình.
Giản Nhược Trầm xoay cổ tay, thản nhiên vẽ một vòng tròn trên bản đồ, giải thích tỉ mẩn: "Thông thường, phạm vi an toàn về mặt tâm lý của tội phạm là trong vòng bán kính từ 500 mét đến 1000 mét, lấy nhà anh làm tâm... vòng tròn vẽ ra sẽ có kích thước khoảng chừng này."
Đầu bút dạ quang lướt nhẹ lên bảng trắng.
Giọng điệu Giản Nhược Trầm mang vẻ khó xử khá giả trân: "Trong vòng tròn này lại có đến hai phòng tập gym."
Cậu vẽ một vòng tròn nhỏ lên một trong số đó, đoạn quay đầu hỏi: "Là cái này sao?"
Phó Nhất Vi không biết Giản Nhược Trầm đang giở trò gì.
Làm sao hắn ta dám trả lời được?
Đệt mẹ, loại người như Giản Nhược Trầm vốn không thích hợp để làm người yêu hay con mồi.
Hắn ta nên cắt phứt cái lưỡi đỏ au trong cái đầu cậu ta, nhét chung với xác chết của tên cảnh sát kia vào thùng rác!
Thấy hắn ta không nói, Giản Nhược Trầm tiếc nuối thở dài: "Có vẻ không phải. Trông anh rất tự tin, thậm chí chẳng hề sợ hãi tí nào. Để tôi xem... Ấn đường anh nhô lên, môi trên hơi nhếch... Hình như còn rất hận tôi, hận đến mức muốn nhét tôi vào thùng rác ấy nhỉ."
Phó Nhất Vi kinh ngạc trừng mắt.
Làm sao Giản Nhược Trầm biết được suy nghĩ của hẳn?
Cậu ta có thuật đọc tâm sao?
Giản Nhược Trầm lại bước đến phía bên kia bản đồ: "Vậy là bên này?"
Khi cậu bước đi, hai sợi dây rút dài ngắn khác nhau trước cổ áo hoodie lắc lư, thỉnh thoảng quấn lấy nhau, giống như một con rắn hai đầu đang bơi lội.
Phó Nhất Vi gầm lên: "Đủ rồi!"
Hắn ta siết chặt nắm đấm, bồn chồn cử động cổ tay, xương cổ tay bị còng cọ xát đến đỏ ửng: "Rốt cuộc cậu đang hỏi gì? Chẳng lẽ tôi đi tập gym cũng không được à?"
Giản Nhược Trầm: "Sao mà nóng nảy thế."
Phó Nhất Vây điên tiết đến mức muốn nhào lên đánh người.
Nhưng chân hắn ta bị khóa vào ghế, tay cũng bị còng vào mặt bàn, không thể nhúc nhích ngo nghoe.
Giản Nhược Trầm liếc nhìn ra ngoài phòng thẩm vấn.
Kính một chiều mờ căm, hoàn toàn không nhìn rõ bên ngoài.
Nhưng Quan Ứng Quân biết Giản Nhược Trầm đang nhìn anh.
Quan Ứng Quân tiến lên mở cửa, bước vào xem bản đồ: "Xác định rồi sao?"
"Gần như chắc chắn. Tôi đoán xương cốt ở trong tủ đồ cá nhân ở phòng tập gym. Tủ đồ của phòng tập gym cao cấp có tính kín khí tốt, lại riêng tư, xương cốt ăn thừa chỉ cần dùng túi niêm phong lại, vốn không thể bốc mùi."
Giản Nhược Trầm vừa nói vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu khó chịu nhăn mũi: "Tôi cũng phải đi sao?"
__________
Mọi người thích truyện có thể ủng hộ mình bằng cách cmt, đánh giá 5sao hoặc đề cử nha, cám ơn mọi người rất nhiều.