Chương 29: Xin lỗi trước, chính sự sau (2)

Ba tháng trước, giới truyền truyền thông còn rầm rộ đưa tin về việc một Cảnh sát trưởng ở Du Ma Địa tặng huân chương cho vợ mới cưới.

Hóa ra chỉ có thể tặng cho người nhà...

Giản Nhược Trầm nói: "Chúng ta nói rõ ràng một lần luôn đi."

Quan Ứng Quân đè nén sự bối rối, "Được, cậu nói đi."

Giản Nhược Trầm giơ ngón tay lên. "Thứ nhất, tôi không cần anh phải hoàn toàn tin tưởng, anh muốn điều tra riêng thì cứ việc, nhưng đừng có năm lần bảy lượt thử tôi. Phiền lắm."

"Thứ hai, anh muốn làm gì sau lưng tôi tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng khi làm việc tốt nhất là nên tin tưởng lẫn nhau, tránh xảy ra sai sót."

"Cuối cùng..."

Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn cậu, tưởng chừng như đôi môi mang hương bưởi kia sẽ nói ra yêu cầu gì khó xử, nào ngờ lại nghe Giản Nhược Trầm nói: "Thứ ba, anh hãy coi tôi là cố vấn tâm lý tội phạm, giới thiệu các thành viên đội A cho tôi biết đi."

Quan Ứng Quân bỗng chốc nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhận ra nhịp điệu của cuộc trò chuyện này hoàn toàn bị Giản Nhược Trầm nắm giữ, đi ngược hoàn toàn với dự tính ban đầu của anh.

Anh ép mình không được nghĩ ngợi lung tung nữa, quay đầu gọi các thành viên đội A trở lại văn phòng, giới thiệu Giản Nhược Trầm với mọi người, "Vị này chắc mọi người đã quen mặt, là sinh viên của thầy Lý, từ hôm nay trở đi chính thức trở thành cố vấn tâm lý tội phạm của đội chúng ta."

Trương Tinh Tông dẫn đầu vỗ tay bôm bốp.

"Vấn" nào cũng được, giữ chân được ông thần tài này mới là quan trọng nhất.

Có điều...

"Hình như Giản Nhược Trầm mới học năm nhất đại học thôi đúng không? Hợp tác với chúng ta trong việc giăng bẫy tội phạm thì được, cùng lắm chỉ là diễn cho giống thôi, không cần kiến thức chuyên môn gì, nhưng làm cố vấn thì khác..."

Người thanh niên cao gầy bên cạnh lên tiếng, Trương Tinh Tông huých khuỷu tay vào anh ta. "Cậu ấy là học trò của Lý Trường Ngọc, gặp vấn đề gì không biết thì hỏi Lý Trường Ngọc là được rồi!"

Lý Trường Ngọc không muốn đến sở cảnh sát, giữ chân học trò của ông cũng như nhau thôi.

Giản Nhược Trầm biết rõ, trước khi cậu thể hiện năng lực thực sự, cố vấn tâm lý tội phạm mà những cảnh sát tổ trọng án này công nhận chỉ có thể là thầy Lý.

Nhưng sở cảnh sát là nơi dựa vào thực lực để lên tiếng, cậu không vội.

Quan Ứng Quân lại chỉ từng người trong tổ, giới thiệu với Giản Nhược Trầm: "Đinh Cao, Lưu Ti Chính, Hoắc Minh Hiên, Tất Loan Loan, Tống Húc Nghĩa, Lâm Gia Thành, Trương Tinh Tông."

Giản Nhược Trầm bắt tay từng người, cậu chào hỏi nghiêm túc, bỏ qua những câu xã giao vô nghĩa và đi thẳng vào vấn đề: "Bản ghi chép thẩm vấn bảy ngày qua đâu? Cho tôi xem qua một chút."

Mọi người đều sững sờ.

Giản Nhược Trầm một tuần trước còn hiền lành dễ mến, gặp ai cũng cười, vậy mà bây giờ khi nghiêm túc lên, sức mạnh răn đe của cậu không hề kém cạnh Quan Ứng Quân.

Trương Tinh Tông đưa bản ghi chép thẩm vấn cho cậu.

Giản Nhược Trầm lật giở, phát hiện thông tin trên đó ít đến đáng thương.

Hung thủ gϊếŧ hại cảnh sát tuần tra ở Thâm Thủy Bộ tên là Phó Nhất Vi, lý do gϊếŧ hại viên cảnh sát là muốn mượn cớ đó để hẹn Giản Nhược Trầm ra ngoài.

Sau đó, khi tình cảm hai người nồng thắm đến mức độ nhất định thì sẽ ăn thịt người yêu của mình.

"Chỉ có vậy thôi sao?" Giản Nhược Trầm lắc lắc tờ giấy trên tay.

Quan Ứng Quân: "Ừm."

Đinh Cao nhỏ giọng nói: "Mới có bảy ngày, có được chừng này là tốt lắm rồi."

Đinh Cao người như tên, dáng người cao gầy, hệt như cây trúc.

Anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, cổ áo xộc xệch, gấu áo cũng nhăn nhúm như không được là lượt, chắc là người không câu nệ tiểu tiết, trông có vẻ thẳng thắn bộc trực.

Giản Nhược Trầm thu hồi tầm mắt, "Vất vả rồi. Vậy phiền sir Quan dẫn tôi đi gặp hung thủ một chuyến."

Quan Ứng Quân đưa tay mở cửa văn phòng cho cậu, vừa đi vừa nói: "Hung thủ này nghi ngờ có liên quan đến một vụ án gϊếŧ người hàng loạt. Vụ án kéo dài suốt năm năm, nạn nhân đều là những thanh thiếu niên có ngoại hình xinh đẹp, tuổi từ 16 đến 20. Tổ trọng án A chúng tôi cho rằng đây là vụ án gϊếŧ người hàng loạt, nhưng vì không tìm thấy thi thể, cấp trên vẫn luôn yêu cầu chúng tôi điều tra theo hướng mất tích."

"Một tuần trước, người của chúng tôi đã phát hiện ra lượng lớn phản ứng máu trong phòng tắm nhà Phó Nhất Vi. Mà thi thể nạn nhân lần này còn nguyên vẹn, không có dấu vết bị phân xác, cho nên số vết máu đó chắc chắn là do những nạn nhân khác để lại."

Giản Nhược Trầm ngẩng đầu. "Nhưng mà?"

Quan Ứng Quân tiếp lời: "Nhưng nghi phạm một mực khai là mình gϊếŧ gà."

Nói xong, hai người đã đi đến trước phòng thẩm vấn.

Quan Ứng Quân nghĩ đã xin lỗi thì nên làm cho trót, bèn nói: "Làm phiền cậu chạy một chuyến rồi, lát nữa đợi cậu thẩm vấn xong, tôi mời cậu ăn cơm."

Giản Nhược Trầm cười cười, "Anh không sợ tôi không hỏi được gì à?"

Quan Ứng Quân quay đầu nhìn thoáng qua các thành viên đội A đang lẽo đẽo theo sau, hạ giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: "Bọn họ thích cậu nhưng không phục cậu. Cậu không muốn cho bọn họ thấy chút bản lĩnh thật sự sao?"