Chương 23: Làm chút chiêu ảo thuật (3)

Giản Nhược Trầm thản nhiên thu hồi ánh mắt dò xét, cậu đưa tay nhận lấy ly rượu mà chàng trai tóc vàng đưa tới, không uống một ngụm nào mà nghiêng đầu nói với anh ta vài câu, sau đó lại hất ly rượu vào bụng anh ta.

Có vài kẻ bạo dạn muốn giả vờ say rượu để sáp lại gần, song chỉ manh nha đã bị cậu đá văng trở chỗ cũ, vừa đau đớn vừa vui vẻ tự phạt một ly.

Trương Tinh Tông lại ngây ra như phỗng, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của sir Quan.

Quan Ứng Quân liếc nhìn anh ta, "Cậu không thấy kỳ lạ sao?"

Trương Tinh Hà: "Kỳ lạ gì ạ?"

Quan Ứng Quân: "Một người có tính cách khép kín ít nói, sao đột nhiên lại trở nên hoạt bát cởi mở và được lòng mọi người như vậy."

Trương Tinh Tông hít sâu một hơi, "Có gì mà lạ ạ... Nếu em mà giàu như cậu ấy, có khi em còn hoạt bát cởi mở hơn ấy chứ."

Quan Ứng Quân: ...

Đang nói chuyện, Giản Nhược Trầm lại cầm lấy chiếc nĩa bạc trong đĩa hoa quả, xiên một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng một chàng trai, diễn vai cậu ấm nhà giàu ra ngoài "săn tình" một cách tự nhiên, xuất thần như thật.

Trương Tinh Tông nghẹn họng, "Cậu ấy diễn giỏi như này, có tính cách gì em cũng không thấy lạ."

Giản Nhược Trầm không để nhân viên phục vụ đến gần, xung quanh cậu có một vòng bảo vệ tự nhiên, điều này khiến cho nghi phạm có mục đích tiếp cận trở nên rất rõ ràng.

Nghi phạm mặc một chiếc áo khoác gió màu xanh đen, khóa kéo mở toang, ánh mắt u ám, dáng vẻ chen qua đám đông trông như sắp phát điên.

Quan Ứng Quân lập tức đứng dậy, tay phải đưa xuống nách, rút súng ra, tránh đám đông đi về phía Giản Nhược Trầm.

Tất cả cảnh sát của đội trọng án đều là tinh anh trong lực lượng cảnh sát, ai nấy đều tinh mắt, tất nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết này.

Đến nỗi khi nghi phạm bị mấy bàn tay ấn xuống bàn, hắn ta vẫn còn ngơ ngác.

Quan Ứng Quân chĩa khẩu súng ngắn màu đen vào thái dương nghi phạm, tay siết chặt gáy hắn ta đến mức gân xanh nổi lên vằn vện.

Giọng anh lạnh lùng như Diêm Vương đòi mạng, "Đội trọng án Tây Cửu Long, CID làm việc, còng tay hắn lại!"

Giản Nhược Trầm đứng dậy, cầm lấy hai cuốn sổ mà quản lý để trên bàn, nói với mười "trai bao" đang ngơ ngác: "Xin lỗi mọi người, vì cần điều tra nên tôi hơi quá tay."

Trong lòng các anh zai đều hơi hụt hẫng, nhưng chẳng mấy chốc lại vui phơi phới.

Tuy rằng con đường "đổi đời" bày ra trước mắt là giả, không thể dựa dẫm vào đại gia nữa, nhưng doanh thu hôm nay là thật đó nha!

Ai mà không thích khách hàng hào phóng và dễ tính như này chứ?

Chàng trai tóc vàng tên Kali mạnh dạn hôn gió với Giản Nhược Trầm, "Lần sau anh bé cảnh sát lại đến nha."

Quan Ứng Quân lạnh lùng liếc sang, anh đưa tay ấn gáy nghi phạm, ép hắn ta cúi đầu xuống: "Đi."

Các cảnh sát đội trọng án áp giải nghi phạm ra khỏi câu lạc bộ Bạch Kim, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Vụ án này được phá giải một cách khó tin.

Chưa bao giờ dễ dàng như vậy!

Pháp y còn chưa hoàn thành công việc giám định mà bọn họ đã phá án rồi.

Trước đây, những vụ án gần như không có manh mối thế này ít cũng mất mười ngày nửa tháng, thức trắng mấy đêm liền mới lần ra manh mối.

Vậy mà bây giờ...

Hoàn toàn không tốn chút sức lực nào!

Đội trọng án thậm chí còn không tốn một đồng...

Thật không thể tin được!

Trương Tinh Tông đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Giản Nhược Trầm, "Trời ạ, cậu kiếm đâu ra bản lĩnh này thế? Vừa may mắn vừa có thực lực, diễn y như thật!"

Giản Nhược Trầm cười: "Chắc là thiên bẩm thôi."

Quan Ứng Quân áp giải nghi phạm lên xe cảnh sát, vừa quay đầu đã nghe thấy câu này, trông vẻ mặt hâm mộ và bội phục của Trương Tinh Tông mà cạn lời.

Nói vậy mà cũng tin được à?

Anh đưa tay về phía Giản Nhược Trầm, hỏi: "Cậu lấy bao thuốc từ bao giờ thế?"

"Lúc vái lạy Quan Công ấy, tôi đứng phía sau anh, túi quần anh lại rộng, bao thuốc lá cứ lấp la lấp ló quyến rũ tôi!" Giản Nhược Trầm vừa đưa đồ cho anh, vừa dùng tay phải miêu tả một khoảng cách bằng móng tay, "Tôi làm chút chiêu ảo thuật, thế là nó đã đổi chủ rồi."

Quan Ứng Quân im lặng.

Sao lại có người trơ tráo gọi việc lấy đồ của người khác là làm ảo thuật chứ?

Anh lại nhìn cuốn sổ mà Giản Nhược Trầm mang ra, trên đó là hình ảnh đàn ông phụ nữ ăn mặc hở hang, kèm theo bảng giá, "Cậu mang cái này ra làm gì? Sưu tầm à?"

Giản Nhược Trầm kinh ngạc, "Nào có!"

Cậu đưa cuốn sổ cho Quan Ứng Quân: "Nè, sir Quan, thành tích đó."

"Đây chính là bằng chứng quan trọng có thể sử dụng trong chiến dịch truy quét tệ nạn xã hội."

Các câu lạc bộ giải trí ở Hồng Kông đa phần đều có dây mơ rễ má với Lục Tiệm.

Cậu không thể để tiền của mình rơi vào túi tên khốn đó được.

Giản Nhược Trầm nói đầy ẩn ý: "Hôm nay tôi cà thẻ cho quản lý hơi bị nhiều đấy, chắc chắn có thể khiến bọn họ bị tăng nặng tội. Sir Quan, việc niêm phong câu lạc bộ nên làm sớm đi, sau khi điều tra xong, toàn bộ thu nhập của câu lạc bộ Bạch Kim sẽ bị tịch thu, đội trọng án sẽ có tiền."

Trương Tinh Tông chắp hai tay lại, nắm lấy một tay Giản Nhược Trầm lắc lên lắc xuống, "Thần Tài! Cậu chính là Thần Tài của chúng tôi!"

"Sao cậu còn đang học đại học vậy! Khi nào cậu tốt nghiệp? Sau khi tốt nghiệp cậu có định làm cảnh sát không? Nếu làm cảnh sát, cậu có cân nhắc đến đội trọng án của chúng tôi không?"

Giản Nhược Trầm cười nói: "Để xem sao đã.”

Sau chuyện này, cậu làm gì ở đội trọng án cũng sẽ không bị xem thường nữa, còn về địa vị và uy tín, cơ hội đến tự nhiên sẽ có thôi.

Giản Nhược Trầm ngồi trên xe cảnh sát, nghĩ đến việc câu lạc bộ Bạch Kim sắp bị niêm phong thì không khỏi muốn cười.

Lục Tiệm à Lục Tiệm.

Cảnh sát vừa mới công bố vụ án Giang Vĩnh Ngôn mua chuộc gϊếŧ người, Thiên Tuyền Đô Entertainment vì thế mà bị liên lụy, chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với điều tra của cảnh sát.

Lúc này mà lại biết tin câu lạc bộ Bạch Kim bị niêm phong.

Sóng trước chưa kịp yên, sóng sau đã ập tới.

Thế nào?

Mẻ đầu sứt trán lắm rồi phải không?