Mà phần lớn các phương tiện truyền thông đều là tiếng nói của các gia tộc tài phiệt. Đột nhiên xuất hiện một thế lực hơi nghiêng về phía cảnh sát, họ rất nên nắm bắt cơ hội này, xem có khả năng hợp tác hay không.
Quan Ứng Quân nói: "Lúc đến lấy tiền, đám phóng viên này đều mang theo logo của các công ty khác nhau, rất cảnh giác, tuyến người của cháu vẫn chưa tra ra được."
Lý Trường Ngọc nhớ mình muốn hòa giải, bèn quay sang nhìn Giản Nhược Trầm: "Còn Nhược Trầm, trò có suy nghĩ gì không?"
Giản Nhược Trầm ăn nhanh, lúc này đã chén xong bát mì và thong thả lau tay.
Cậu khẽ nói: "Thầy Lý, thầy cứ gọi em là Tiểu Trầm đi ạ."
Hai chữ "Nhược Trầm" cứ nối liền với nhau, khiến cậu nhớ đến tiếng gọi "anh Nhược Trầm" õng à õng ẹo của Giang Hàm Dục.
"Cảnh sát quả thật cần có tiếng nói của riêng mình, hiện tại người dân không tin tưởng tờ báo chính thức của cảnh sát, cần có một kênh truyền thông thế tục để tạo dựng lòng tin."
Giản Nhược Trầm cảm thấy lau tay bằng khăn không được sạch lắm, đầu ngón tay vẫn còn hơi dính dính, thế là cậu đứng dậy: "Em xin phép đi vệ sinh một lát, hai người cứ từ từ dùng ạ."
Lý Trường Ngọc: "Đi đi."
Giản Nhược Trầm mở cửa đi ra ngoài, tiếng phục vụ dẫn đường và lời cảm ơn nhẹ nhàng mơ hồ truyền vào từ khe cửa.
Lý Trường Ngọc nghe một lúc rồi cảm thán: "Ứng Quân, Giản Nhược Trầm đúng là thiên phú dị bẩm, mới mười chín tuổi đã có nhãn quan và năng lực phán đoán nhường này, rồi đây, nhất định thằng bé sẽ là một nhân tài kiệt xuất."
Quan Ứng Quân cười lạnh một tiếng: "Chú Lý, chỉ sợ chí hướng của cậu ta không ở đội cảnh sát."
Lý Trường Ngọc: "Lâu ngày mới biết lòng người, chú biết ngoài phán đoán của bản thân ra thì cậu không tin ai cả. Nhưng làm người phải dùng chân thành để đổi lấy chân thành. Thằng bé đã giúp Tiểu Trần phá vụ án ở Đại học HongKong, lại nhờ vậy mà bắt được Giang Vĩnh Ngôn mà cháu vẫn luôn muốn bắt, đã giúp cháu hai việc lớn còn gì."
Quan Ứng Quân đáp một tiếng.
Giản Nhược Trầm quả thật thông minh, kỹ năng thẩm vấn xuất quỷ nhập thần đã giúp anh rất nhiều, nhưng những tên nội gián cao tay đều dùng công lao để tạo dựng uy tín, trước đây chính anh cũng vậy.
Nếu chỉ vì vậy mà đã hoàn toàn tin tưởng một người thì e rằng quá là dễ dãi.
Lý Trường Ngọc thấy nói mãi mà cứ như nước đổ lá khoai thì lắc đầu chẳng buồn nói nữa.
Giản Nhược Trầm rửa tay xong thì quay lại rất nhanh.
Vừa mở cửa, bầu không khí im lặng ập đến.
Lý Trường Ngọc khoanh tay ngồi một bên, mí mắt rũ xuống, khóe miệng mím chặt, có vẻ không vui.
Giản Nhược Trầm chớp chớp mắt, tìm cách bắt chuyện: "Sir Quan, cơm nước xong rồi, có thể nói chuyện của Giang Vĩnh Ngôn rồi chứ?"
"Được." Quan Ứng Quân bình tĩnh thuật lại: "Giang Vĩnh Ngôn cho rằng sớm muộn gì cậu cũng sẽ trở về nhà họ Giang, thay thế thân phận của Giang Hàm Dục trở thành người thừa kế thực sự. Hắn ta thích Giang Hàm Dục, không muốn nhìn người trong lòng đau khổ nên nảy sinh ý định khiến cậu biến mất."
Quan Ứng Quân dừng một chút: "Nhưng theo lời khai của Giang Vĩnh Ngôn, nếu vụ án này thành công, người được lợi chính là Giang Hàm Dục. Tôi không cho rằng Giang Hàm Dục hoàn toàn không biết gì."
Nụ cười nơi khóe miệng Giản Nhược Trầm lóe lên rồi biến mất.
Sự thận trọng và đa nghi của sir Quan đã lan tỏa đến tất cả mọi người. Thật thú vị.
"Lời khai của Giang Vĩnh Ngôn có đủ để kết tội hắn ta không?"
Quan Ứng Quân nói: "Đủ. Cậu hỗ trợ phá án có công, tôi sẽ gửi một lá thư khen thưởng đến trường của cậu, cậu có thể dựa vào lá thư khen thưởng này để chuyển ngành."
Tâm trạng Giản Nhược Trầm phơi phới hẳn lên.
Vừa đến đã tống Giang Vĩnh Ngôn vào tù.
Thành tích: +1
Quan Ứng Quân nâng ly: "Giang Vĩnh Ngôn là cánh tay phải đắc lực của Giang Minh Sơn, biết rất nhiều bí mật, việc bắt giữ hắn ta có ý nghĩa rất quan trọng đối với toàn bộ đồn cảnh sát Tây Cửu Long. Lần này phải cảm ơn sự phối hợp của cậu."
Anh ngẩng đầu uống cạn ly rượu, còn muốn nói gì đó thì tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
Quan Ứng Quân đành phải nuốt lời định nói vào bụng: "Vào đi."
Phục vụ bước vào, trên tay cầm một phong bì, ánh mắt đảo qua một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Giản Nhược Trầm: "Có thư của ngài ạ."
Giản Nhược Trầm đứng dậy nhận lấy: "Cái gì vậy?"
Cậu mở ra xem, bên trong là một tấm thiệp mời trang trọng, trên phong bì dán dòng chữ tiếng Trung được cắt ra từ báo: [Một món quà.]
Món quà gì?
"Bíp bíp bíp."
Máy nhắn tin công việc của Quan Ứng Quân vang lên.
Anh nhấc máy nghe một lúc, sau đó nhìn Giản Nhược Trầm với vẻ mặt nghiêm trọng: "Xảy ra chuyện rồi, có một cảnh sát tuần tra ở đồn cảnh sát Thâm Thủy Bộ đã chết."
Giản Nhược Trầm khó hiểu: "Sao lại nói với tôi?"
Quan Ứng Quân đáp: "Người chết chính là viên cảnh sát tuần tra phát hiện ra thi thể của Phùng Gia Minh."
Sắc mặt Giản Nhược Trầm thay đổi.
Chẳng lẽ vụ án Giang Vĩnh Ngôn mua chuộc gϊếŧ người vẫn chưa kết thúc?
Nhưng sao có thể như vậy được?
Giang Vĩnh Ngôn đã bị bắt, mạch logic của toàn bộ vụ án cũng đã rất hoàn chỉnh, chẳng lẽ sau lưng Giang Vĩnh Ngôn còn có người khác?
Giản Nhược Trầm chậm rãi xoay phong bì trong tay về phía Quan Ứng Quân: "Tôi vừa nhận được cái này."
Dòng chữ in đậm trên phong bì được dán rất ngay ngắn, khoảng cách giữa các chữ giống hệt nhau như được đo bằng thước.
Mực đen đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Bầu không khí thoải mái ban đầu đã biến mất hoàn toàn.