Chương 3: Lược Ảnh Môn

Lược Ảnh Môn.

Sau đó, tên cầm thú kia tên là Tần Xước.

Sau khi nàng thay quần áo sạch sẽ, Tần Xước nhìn chằm chằm vào tay nàng, hỏi: "Ngươi luyện võ?"

Nàng gật đầu.

"Quan sai hay là người trong giang hồ?"

"Người trong giang hồ."

"Vậy ngươi cũng biết đây là nơi nào, biết ta là ai?” Hắn đến gần nàng cười hỏi, hơi thở ấm áp phả vào má nàng.

"Nghe... đã từng nghe nói."

"Đã nghe nói gì về ta?"

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: "Da^ʍ ma sắc quỷ."

Nụ cười của Tần Xước chợt đông cứng trên mặt.

Nàng lại nói tiếp nửa câu sau: "Gian thương vô lương tâm."

Lược Ảnh Môn đã tồn tại hơn trăm năm, cũng là môn phái chế tạo vũ khí nổi tiếng trong giang hồ, chuyên chế tạo vũ khí, kiếm ám khí không gì không biết, cũng coi như là có thanh danh nhiều năm.

Nhưng bảy năm trước sau khi Tần Xước trở thành môn chủ, thanh danh của Lược Ảnh Môn liền xuống dốc không phanh.

Nghe nói Môn Chủ này háo sắc thành tính, lúc trước Thánh khí của Ma Giáo rơi vào trong tay Lược Ảnh Môn, Ma Giáo ra giá không nhỏ, hắn còn muốn Thánh nữ của Ma Giáo trao thân cho hắn, một đêm sau, thánh khí kia mới được trả lạ.

Sau đó, Thánh nữ đã tự sát sau khi chịu đựng sự sỉ nhục này, hành vi này của hắn thậm chí còn hèn hạ hơn cả Ma Giáo khiến người của đạo càng khó có thể dễ dàng tha thứ.

Lại nói hắn vì trộm danh kiếm tổ truyền của nhà người ta, tạo ra không ít sát nghiệt, qua tay liền bán ra ngàn lượng vàng.

Nhưng cuối cùng, không có bằng chứng, Lược Ảnh Môn lại cung cấp phần lớn binh khí cho môn phái trên giang hồ, cho nên cũng không ai thật sự muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt Lược Ảnh Môn, mà phàm là người chính đạo yêu quý thanh danh, cũng sẽ không thân cận với hắn.

Ngày hôm đó, sau khi Tạ Tinh Diêu nói toàn bộ những gì mà nàng đã nghe trước đó với hắn, người đối diện nàng này không những không hề tức giận mà còn mỉm cười.

Sau đó hắn đứng dậy nói: "Đi thôi."

“Cái gì?” Nàng vô thức rụt tay lại.

“Da^ʍ ma sắc quỷ, ngươi cho rằng ta sẽ làm cái gì? "Tần Xước nhướng mày, cố ý nắm cằm nàng, ánh mắt nàng kích động đến đỏ bừng.

Sau đó, nàng hỏi những người bị mua cùng nàng đi đâu rồi, Tần Xước suy nghĩ một chút rồi nói: "Đều ném vào trong lò đúc kiếm rồi, cây ngươi vừa cầm trên tay chính là được làm ra như vậy."

Nàng lau chùi kiếm mới đưa tới, cứng đờ tại chỗ.