Chương 20:

Tạ Tinh Diêu và Hoắc Vân Sơn ầm ĩ khi đi vào núi, đến trước tông môn, thấy đèn đuốc sáng rực, hai người lập tức ngậm miệng.

“Không ổn rồi, Trân Bảo Các đã xảy ra chuyện.” Tạ Tinh Diêu nhìn về hướng đó, chuẩn bị chạy tới.

“Ai đó!”

Hai người chưa kịp bước, đột nhiên bị một đám đệ tử của Tuần Kiếm Tông bao vây.

“Sao tiểu sư cô ở đây?” Đệ tử dẫn đầu hơi kinh ngạc, sau đó nghiêm túc, “Hai vị hãy đi theo chúng ta đi.”

Lúc bị áp giải đến Trân Bảo Các, Tạ Tinh Diêu nhìn thấy các sư huynh và sư tỷ ở đó đều có vẻ mặt nghiêm trọng, thầm cảm thấy không ổn.

“Hơn nửa đêm mà các ngươi đi đâu?” Chưởng môn nhíu mày hỏi.

“Chúng ta xuống chân núi,” nàng nhỏ giọng đáp, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chưởng môn thấy nàng mờ mịt, nhìn sang bên trái.

Hai hộp kiếm giống nhau như đúc, một hộp mở ra, một hộp đóng chặt, bên trong hộp mở ra không có gì cả.

“Chẳng lẽ…” Hoắc Vân Sơn đang định lên tiếng, bị Tạ Tinh Diêu cản lại.

“Thanh kiếm mà Lược Ảnh Môn đưa tới đã bị trộm hay sao?” Nàng hỏi.

Nàng sợ Hoắc Vân Sơn sẽ hỏi, có phải Di Sơn Xuyên bị mất hay không, dù sao thanh kiếm đó cũng có giá trị hơn, nhưng một khi bọn họ hỏi vậy, càng không thể nói rõ ràng.

Chưởng môn gật đầu, sau đó nói hơi tức giận: “Di Sơn Xuyên bị mất, nhưng lúc này trong toàn bộ tông môn, chỉ có hai ngươi tung tích không rõ ràng. Ai ở dưới chân núi có thể làm chứng cho các ngươi?”

Bọn họ không đến mức cảm thấy Tạ Tinh Diêu trộm kiếm, nhưng một khi chuyện này chấn động các môn phái khác, bọn họ nhất định phải đưa ra lời giải thích để chứng minh này hai người vô tội.

“Chúng ta ở dưới chân núi…” Hoắc Vân Sơn liếc nhìn Tạ Tinh Diêu rồi ngậm miệng, nếu tìm nhân chứng cho chuyện này, Tạ Tinh Diêu sẽ bị mang tiếng.

Nàng bất đắc dĩ nói: “Không ai có thể chứng minh, sư tỷ, thanh kiếm này bị mất như thế nào?”

Một đệ tử của tông môn bước lên nói: “Khoảng một khắc trước đây, hai người chúng ta thay phiên canh gác, vừa đứng ở nơi này thì cảm thấy choáng váng. Sau khi tỉnh lại, vốn tưởng rằng chỉ choáng váng một chút, nào ngờ ta thấy bên cạnh có đốt hương, đã ngắn rất nhiều so với lúc chúng ta tới. Lúc này mới cảm thấy không ổn, mở cửa ra thì thấy không có kiếm.”

Tạ Tinh Diêu nhất thời không nghĩ ra cơn choáng váng từ đâu mà đến, hỏi tiếp: “Cửa sổ có bị tổn hại không?”

“Đều đóng chặt, không bị hư hại.”

Vậy đó là nội tặc, hoặc có lối ra khác.

“Sư tỷ…” Nàng hơi cúi đầu, nói nhỏ với chưởng môn, “Ta có thể xem qua nơi này không?”

“Ngươi hiện giờ…”

Chưởng môn sắp nổi giận, nhị trưởng lão ngăn cản nàng, nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng không chạy được, chúng ta đều ở đây nhìn.” Nói xong, trừng mắt nhìn Tạ Tinh Diêu.

Nàng bĩu môi, không dám phản bác, bắt đầu điều tra dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Hai thanh kiếm được đặt trong tủ bên trái, vốn nên khóa lại, nhưng hôm qua người của Lược Ảnh Môn từ chối. Chưởng môn tưởng Tần Xước sợ thanh kiếm bị Tuần Kiếm Tông chiếm giữ nên không ép buộc, vì vậy nếu có người tới ăn cắp, chỉ cần mở khóa hộp là có thể lấy. Hiện giờ khóa đã gãy, nằm dưới đất.

“Đã nhìn xung quanh, không có lối ra,” nhị trưởng lão đi đến bên cạnh nàng nói, “À, ngoại trừ cái lỗ nhỏ ở phía sau tủ trong góc. Tuy nhiên cái lỗ kia, cho dù người biết cách co rút xương cốt cũng không vào được, cùng lắm là bỏ cánh tay vô, nhưng cái lỗ kia cách tủ này rất xa, căn bản không với tới.”

Tạ Tinh Diêu bước tới cái lỗ, nhìn thoáng qua, giơ tay đoán độ rộng, quay lại chỗ cái tủ.

“Kẻ trộm không có vào, cái lỗ cũng không phải để chui vô, chỉ đưa kiếm ra ngoài.” Tạ Tinh Diêu ngập ngừng bày tỏ suy đoán của mình.

Chưởng môn nhìn nàng: “Nói tiếp đi.”

“Nhị sư huynh nói với ta, tủ trong Trân Bảo Các mới được đổi mấy ngày trước. Theo lý thuyết sẽ không có vết xước nào, nhưng tủ đựng kiếm đều có vết xước hai bên, vị trí đối xứng, hẳn là do lúc lấy kiếm, kéo hai bên cùng lúc nên để lại dấu vết. Ta vừa xem ổ khóa bị gãy, phía trên có vài vết xước mỏng, độ dày tương tự như trên tủ, e rằng cùng một loại đồ cào ra.”

Chưởng môn nhìn dấu vết trên ổ khóa và tủ, ánh mắt tối sầm: “Thiên tơ tằm.”

Thiên tơ tằm cứng như sắt, mỏng như tơ, có thể luồn vào cái lỗ để cắt ổ khóa, cạy tủ.

“Kể từ khi võ lâm Trung Nguyên và Tây Vực trở mặt, thiên tơ tằm của bọn họ không được gửi đến chỗ chúng ta nữa. Hơn nữa, Di Sơn Xuyên nặng hơn kiếm bình thường, ngay cả người am hiểu cách sử dụng thứ này, nhất định cũng sẽ để lại dấu vết.” Tạ Tinh Diêu lập tức giơ bàn tay sạch sẽ cho bọn họ xem, mím môi nhìn chưởng môn.

Bên ngoài cửa Trân Bảo Các, Ôn Lương Thu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Xước nói: “Cô nương này không ngốc.”

“Nàng vốn dĩ không ngốc,” Vẻ mặt Tần Xước không tốt lắm, “Chỉ thiển cận thôi. Người của chúng ta đuổi kịp không?”

Ôn Lương Thu gật đầu: “Chưa trở về, đang đuổi theo kẻ trộm kiếm.”

Tần Xước gật đầu.

“Đã đến chậm.” Hắn chậm rãi đi vào, vẫn cười như thường lệ. Khi xảy ra chuyện, đệ tử của Tuần Kiếm Tông tới báo cho hắn, nhưng hắn mất một lúc mới tới.

Thấy gương mặt tái nhợt của Tần Xước, Tạ Tinh Diêu nhìn bàn tay hắn theo bản năng, quả nhiên hơi run rẩy.

Tần Xước nhìn lòng bàn tay hai người rồi nói: “Không phải bọn họ. Ta có bôi vết sơn đen như mực trên kiếm, không thể rửa sạch, nếu dám lấy thì nhất định để lại dấu vết. Xin chưởng môn hãy phái đệ tử trong tông đi tìm dựa theo điểm này.”

“Xin lỗi môn chủ, Di Sơn Xuyên quan trọng như thế…” Chưởng môn nói.

“Không sao, bên trong không phải là Di Sơn Xuyên,” Tần Xước cười đáp, thấy mọi người kinh ngạc, nói tiếp, “Không phải ta không tin Tuần Kiếm Tông, nhưng hôm đó có vài lời ta không nói thẳng. Chư vị cũng biết, nhiều năm qua, không ít người muốn lấy thanh kiếm này để trút hận, hoặc phô trương sức mạnh, nếu có một nơi an toàn để nó không xảy ra chuyện, ta sẽ không dễ dàng chạm vào. Tuy nhiên, chư vị yên tâm, nếu thực sự có người thắng, ta nhất định sẽ tự mình dâng lên.”

Bị giày vò vào lúc nửa đêm, cuối cùng tạm thời chấm dứt, Tần Xước đứng trước cửa Trân Bảo Các thở dài, nghĩ thầm lại phải quay về, thật tốn sức.

“Ta sẽ mang ngài đi,” Tạ Tinh Diêu nói nhỏ, “Trước đây lúc luyện khinh công, ta mang đồ vật rất nặng, mang ngài trở về không thành vấn đề.”

Ôn Lương Thu thấy hắn không nói lời nào, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Hoặc là mất mặt, hoặc là tốn sức, tự ngươi chọn.”

Tần Xước chớp mắt, cười với Tạ Tinh Diêu: “Vậy làm phiền tiểu trưởng lão.”

Trở lại chỗ ở, Tạ Tinh Diêu đỡ hắn ngồi xuống mép giường, hỏi: “Ngài lại mắc chứng lạnh phải không? Có mang theo những thứ thường dùng để sưởi ấm phòng không? Ta giúp ngài nhóm lửa nhé?”

Nàng ngồi xổm ở mép giường hỏi han, vừa rồi nắm tay hắn, thấy lạnh nên biết.

Tần Xước nhìn nàng, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười: “Không dám phiền tiểu trưởng lão quan tâm, ta sẽ kêu đệ tử làm.”

“Ờ,” nàng lại bị dội thau nước lạnh, ngẫm nghĩ, hỏi, “Ngài nói muốn lấy Di Sơn Xuyên để làm phần thưởng, thật ra là dùng nó để dụ rắn ra khỏi hang phải không?”

Vừa rồi nàng suy nghĩ, Tần Xước như vậy, e rằng ngay lúc đầu đã nghĩ kỹ, muốn gióng trống khua chiêng để dụ người muốn trộm kiếm, có vẻ như không ít người trộm kiếm. Tuy nàng cũng coi như một trong số đó, nhưng không biết vì sao Bách Hiểu Sinh tìm thanh kiếm.

“Ừm,” hắn trực tiếp thừa nhận, “Nhưng tiểu trưởng lão yên tâm, nếu ta muốn tặng thanh kiếm này, bất kể thế nào cũng có thể lấy ra được, sẽ không thất hứa.”

Tạ Tinh Diêu nhìn thấy ánh mắt hắn không giấu được vẻ mệt mỏi, nàng không hề dừng lại, tới trước cửa phòng, thúc giục đệ tử của Lược Ảnh Môn đi vào chăm sóc hắn, sau đó rời đi.

Tần Xước thường mắc chứng lạnh, có lần Ôn Lương Thu đi vắng, hắn bị tái phát, mặc dù cả phòng đều đốt đồ sưởi ấm, hắn vẫn lạnh.

Nàng vốn sợ hắn xảy ra chuyện nên nằm ở đầu giường trông chừng, cầm tay hắn. Người bị lạnh nửa mê nửa tỉnh theo nguồn nhiệt, trực tiếp ôm eo nàng.

Khi đó bọn họ mới ở với nhau một đêm, lúc Tần Xước kéo nàng lên giường ôm, nàng đề phòng toàn thân, lắng nghe nhịp tim của nhau, mở to mắt, không dám ngủ.

Tần Xước lạnh, nhưng nàng lại nóng, vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng người hắn lạnh như băng, ngược lại càng thoải mái hơn, nàng thấy hắn không tỉnh táo mới từ từ ôm hắn.

Lúc Tần Xước tỉnh lại, toàn thân tê mỏi như băng tuyết mới tan, đang định cử động thì có thứ gì đó mềm mại và ấm áp xê dịch trong ngực.

Tạ Tinh Diêu dựa vào người hắn ngủ say sưa, trong lúc ngủ cảm thấy người hắn mát mẻ thoải mái nên áp sát vào, gương mặt thanh tú trông lười biếng mệt mỏi, còn rầm rì hai tiếng bởi vì sự cử động của hắn.

Nàng tỉnh dậy sau khi Tần Xước ho khan hai tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý trên mặt Tần Xước, và vệt nước trên áo hắn.

Ừm… Hình như nàng đã chảy nước miếng.

“Ngài, ngài cởϊ áσ ra để ta giặt.” Nàng đỏ mặt, trực tiếp giơ tay cởϊ áσ hắn.

Dường như Tần Xước không thích người khác nhìn thấy phần thân trên của hắn, chưa bao giờ để lộ ra, vì vậy lúc ấy hắn lạnh lùng cầm tay nàng, sau đó chuyển sang bộ dạng tuỳ tiện.

“Tiểu mỹ nhân, mới sáng sớm đã cởϊ qυầи áo của ta, có ý đồ bất chính phải không?” Hắn cười nói.

Hắn nhớ, lúc ấy Tạ Tinh Diêu ngơ ngác nhìn hắn, hai mắt mờ mịt và luống cuống, có gì đó không rõ ràng, vành tai ửng đỏ.

“Quỷ da^ʍ đang đùa giỡn với ngươi, sao ngươi không chạy, nằm ở đây làm gì?” Hắn nhắc nhở đầy bất đắc dĩ.

Sau đó, Tạ Tinh Diêu mới hoàn hồn, “Ồ” một tiếng, cả khuôn mặt từ từ đỏ lên, nhanh chóng xoay người xuống giường, chạy ra ngoài.

Sao người này ngốc vậy… Tần Xước ngồi ở mép giường mỉm cười.