Chương 1: Đừng để bị lừa

Bây giờ là đầu mùa thu, Tạ Tinh Diêu đếm từng ngày, nàng đã xuống núi đã gần một năm, nếu nàng không trở về, chỉ sợ sẽ có người tới tìm nàng.

Nàng bưng một chậu nước nóng gõ cửa, giọng nam trầm ổn vang lên "Vào đi", khi nàng bước vào, liền nhìn thấy Tần Xước đang đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm thứ gì đó trong sân.

Hắn mặc một bộ đồ màu xanh trắng, các đường nét trên khuôn mặt trông càng mềm mại hơn dưới ánh trăng, nhưng đôi lông mày của hắn đang cau lại.

“Cây này vừa vào thu đã rụng hết lá, nhìn thật đáng thương.” Hắn lắc đầu, nụ cười miễn cưỡng ở trên môi cũng có vẻ thê lương.

Tạ Tinh Diêu đặt nước xuống, thấy bóng dáng hắn có vẻ tiêu điều, đang chuẩn bị mở miệng.

"Nguyên nhân là vì nó quá xấu, ngày mai ta sẽ tìm người mang đi." Hắn chán ghét lắc đầu, đóng cửa sổ lại.

...

Nàng không nên có bất kỳ suy nghĩ nào an ủi hắn.

“Tiểu mỹ nhân ngày mai phải đi rồi.” Vẫn là cái bộ dánh tùy tiện trước sau như một, hắn vỗ đầu nàng, "Đây là lần cuối cùng, đi thôi.”

Nàng gật đầu, tay chân vẫn còn hơi cứng ngắc nằm trên giường, nhắm mắt lại, lại lấy tay che lại.

Nghĩ lại một năm trước khi nàng xuống núi, sư huynh sư tỷ của nàng dặn dò rất nhiều chuyện, ngay cả sư chất lớn tuổi hơn nàng một chút cũng không nhịn được nhắc nhở nàng ở dưới chân núi đừng để bị lừa.

“Tiểu sư cô, nhất định phải cẩn thận đấy.” Mấy sư chất lo lắng nói.

Lúc đó nàng đang ôm kiếm và một túi lớn đựng những thứ mà họ đưa cho nàng, đều đồng ý. Nghĩ kỹ lại, nàng cũng không có nghe lọt tai bọn họ ầm ĩ nói cái gì, cho rằng mình không dễ bị lừa như vậy.

Kết quả là vào ngày thứ ba xuống núi, túi tiền của nàng đã bị người ta trộm mất.

Cũng may sự tình không quá nghiêm trọng, nếu không có tiền thì tìm chút nhiệm vụ treo thưởng trên giang hồ để làm, đường đi tuy gập ghềnh nhưng đúng là không có người nào đánh thắng được nàng, cứ như vậy thuận lợi trôi qua hơn năm tháng.

Cho đến một ngày, nàng cứu được một tên ăn mày khỏi một đám người, tên ăn mày bị đánh bầm dập mặt mũi, nhưng vẫn ôm chặt chiếc bánh đường trong tay.

"Muội muội bị bệnh, từ nhỏ đến giờ nó chưa từng được ăn bánh kẹo. Có lần ở trên đường, nó nhìn thấy tiểu hài tử khác vui vẻ ăn bánh, cho nên vẫn luôn nói rằng muốn ăn." Tên ăn mày kia ngồi xổm ven đường nói lời này xong đã muốn khóc lên, Tạ Tinh Diêu nghĩ một lúc, trả tiền mua bánh cho hắn ta, còn cho hắn ta mấy lạng bạc để đưa người đi khám bệnh, bảo hắn mau về nhà.