“Ta đang nghĩ tên thân mật cho nàng”. Thừa Mạc cười nhẹ nói. “Lan Nhi nghe có vẻ tầm thường quá, nên gọi gì cho hay đây?”.
Tử Lan nghe vậy, lườm hắn. “Chàng….”. Sau đó như nghĩ đến gì đó, Tử Lan cười nhẹ nói. “Nhưng chàng có thể gọi ta là A Du, chỉ riêng chàng thôi”. Tử Lan nghĩ đến Tử Du ở hiện đại, mấy câu cuối nói ra gần như là thì thầm, nàng đến đây thấm thoắt đã gần năm năm rồi.
“A Du?”. Thừa Mạc lặp lại, sau đó cười nói. “Được, vậy ta sẽ gọi nàng là A Du”.
Hai người ở trên đài cao nhàn thoại, không một chút để ý đến tình hình dưới sàn đấu. Chỉ mới nửa canh giờ trôi qua, tuy nhiên có thể dễ dàng nhận thấy phần thắng nghiêng về Nhậm Vân Tường. Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Tử Lan và Thừa Mạc, mặc dù có chiến thắng của Nhậm Vân Tường có phần chật vật hơn suy nghĩ của Tử Lan.
“Hắn đang che giấu thực lực”. Thừa Mạc hơi chau mày nói.
“Hắn đến đây là có mục đích, và tất nhiên là không phải vì Huyết Ảnh Kiếm Phổ rồi”. Tử Lan đáp.
“Rất nhanh sẽ biết được thôi”. Thừa Mạc nhấp một ngụm trà, thâm sâu nói.
Buổi chiều, Tử Lan tiến lên trên đài. Đối thủ của nàng đã tới từ sớm. Lưu Linh Đan cầm theo một thanh nhuyễn kiếm, lam y tung bay trong gió có vẻ mềm mại và nữ tính. Khuôn mặt nàng ta khá đẹp, tuy nhiên biểu tình cao ngạo làm cho nét đẹp bị che lấp đi rất nhiều. Tử Lan không thích những người kiêu ngạo. Ngạo khí của nàng toát ra từ thần thái, cách đi đứng, ngôn từ và ánh mắt. Vì thế nàng rất ghét việc nhìn thấy một người không xem ai ra gì như Lưu Linh Đan. Khi Tử Lan đi tay không lên sàn đấu, Lưu Linh Đan hừ một tiếng rồi nói:
“Chúng ta đặt cược đi.”. Là một câu khẳng định mà không phải nghi vấn.
“Cược cái gì?”. Tử Lan chậm chạp hỏi lại, ý là đã đồng ý.
“Cược nam nhân của ngươi”. Lưu Linh Đan nói, không hề để ý thấy gia gia của nàng ta ở trên khan đài chau mày khó chịu.
Tử Lan che miệng cười khẽ, một động tác toát lên vô hạn phong tình. “Tại sao ta phải cược với ngươi?”. Tử Lan hỏi.
“Ngươi sợ thua chứ gì?”.Lưu Linh Đan thấy nàng xem thường thì tức lên hỏi.
“Xin lỗi, ngươi còn không xứng làm đối thủ của ta”. Tử Lan nhếch miệng cười, thiên tàm ti trong tay bay ra. Lưu Linh Đan thấy vậy kinh hoàng dùng kiếm đỡ, tuy nhiên, Tử Lan lại đưa bàn tay còn lại lên phóng tiếp một sợ tàm ti nữa. Sợ tàm ti đó Lưu Linh Đan không đỡ được, vội vã lui về sau né tránh. Nhưng ngay khi nàng ta đặt chân xuống đất, Tử Lan đã đứng phía sau nàng ta, sợi dây mảnh mai nhưng rắn chắc siết lấy cổ Lưu Linh Đan. Tử Lan dùng nội công ở đầu ngón tay, phong bế toàn bộ huyệt vị của nàng ta. Ngay khi Tử Lan vừa định siết lấy sợi dây rồi hạ một điểm cuối cùng trên người Lưu Linh Đan. Một giọng nói mang nội lực trên khán đài vọng xuống: “Cung chủ, xin thủ hạ lưu tình”.
Tử Lan liếc mắt nhìn lên, nàng rút tàm ti về, nhưng vẫn điểm huyệt phong bế cuối cùng. Lưu Linh Đan ngay lập tức ngã vật ra rêи ɾỉ vì đau. Tử Lan mân khóe môi nói: “Ngươi cũng xứng mơ ước đến nam nhân của ta sao?”.
“Đa tạ Cung chủ”. Một lão nhân từ trên khán đài bay xuống. Người này là Chưởng môn phái Ngũ Sơn, một trong tứ đại môn phái trên giang hồ, Lưu Hán. Hắn đỡ lấy cháu gái. Hắn biết nếu lúc đó hắn không lên tiếng, người nằm đây đã là một vũng máu. Vô Hà Tuyết trước kia đã nổi tiếng vì lối hành xử tà đạo, tùy hứng. Nàng ta (Tử Lan) lại là đệ tử yêu của Vô Hà Tuyết và Lam Trì, chấp chưởng Linh U Cung, người nhà đó nổi tiếng là bao che khuyết điểm, lần này Linh Đan là chọc trúng nghịch lân của nàng ta nên mới bị đối xử như vậy. Lưu Hán thở dài, cũng do hắn quá cưng chiều cô cháu gái này, cứ nghĩ nàng ta võ công tốt, ai dè lại chỉ hai chiêu liền đã thua. Cô gái kia không biết đã luyện võ đến mức nào rồi, hẳn là không thua sư huynh của cô ta đâu. Lưu Hán sau khi đỡ Lưu Linh Đan về có nhìn thấy ánh mắt sâu kín của người mang mặt nạ bạc, hắn lại một lần nữa thở dài. Linh Đan chọc ai không chọc, lại chọc phải Lâu chủ Đoạt Mệnh lâu, thật không biết sống chết mà. Nhưng mà Đoạt Mệnh lâu và Linh U Cung có hôn ước là điều hắn chưa từng nghĩ tới, sợ rằng sẽ lại có một hồi tinh phong huyết vũ trên giang hồ.
Tử Lan sau chiến thắng dễ dàng thì có phần uể oải, Thừa Mạc cũng nhận thấy điều đó, hắn hỏi: “Sao vậy? Mệt?”
Lúc này hai người đang ngồi trên xe ngựa về lại biệt viện, Tử Lan thở dài tựa vào ngực Thừa Mạc, dùng giọng mũi có chút ủy khuất nói: “Chàng nghĩ xem, chàng đã đeo mặt nạ rồi mà vẫn còn hoa đào phấp phới, còn phải để ta giải quyết, ta cảm thấy mình chịu thiệt”.
Thừa Mạc nghe vậy thì giương khóe môi, ôm chặt thiên hạ trong lòng một chút nói: “Để ta xử lí cô ta được không? Nhưng A Du, từ bao giờ nàng trở nên nhỏ nhen vậy?”.
“Sao? Chàng có ý kiến?”. Tử Lan liếc Thừa Mạc một cái sắc lẹm, hừ nhẹ hỏi.
“Hiển nhiên là không”. Thừa Mạc vuốt nhẹ cái mũi nhỏ xinh của nàng. “Bất quá, ta thích nàng nhỏ nhen như vậy”. Thừa Mạc ôn nhu hôn nhẹ lên má nàng.
Tử Lan mỉm cười ngọt ngào. Mấy hôm nay sư phụ và sư nương đi đâu nên không hề phá bĩnh không gian của hai người, điều này làm Tử Lan rất vui. “Mạc nè, qua vài ngày chàng dẫn ta đến gặp sư phụ chàng được không?”.
“Sư phụ ta ở hơi xa đây”. Thừa Mạc hơi chau mày, hắn muốn đến biên giới với Nam Hải quốc, nhưng chuyện về lục địa kia, hẳn là hỏi sư phụ là thích hợp nhất. “Nhưng thôi, ta nghĩ đi gặp sư phụ ta sẽ tốt hơn”.
Tử Lan biết rõ trong lòng hắn lo lắng chuyện gì, nàng cũng muốn điều tra cho rõ chuyện lục địa kia, nhưng chuyện này Linh U Cung tra là đủ rồi, còn cái nàng cần là bí kíp học đấu khí. Theo như Thừa Mạc nói, sư phụ hắn tương đối cao ngạo và quái gở, nàng muốn học nghệ từ hắn chắc là cần tốn không ít công phu. Giống như hiểu được Tử Lan lo nghĩ cái gì, Thừa Mạc nhắc: “Nếu nàng đã học xong Âm công, có thể đưa bí kíp cho hắn”.
“Được sao?”. Tử Lan hỏi dò, bí kíp đó là ông nội Thừa Mạc cho nàng, nàng hơi luyến tiếc.
“Chép lại một bản là được, nàng giữ bản gốc, bản kia đưa cho hắn”. Thừa Mạc thấy nàng trân trọng món quà từ ông nội thì trong lòng ấm áp, yêu thương vén tóc nàng nói: “Còn có ta ở đây mà, hắn không thể không dạy cho ta được”.
“Nhưng nếu vậy phải đợi chàng học xong ta mới có thể học, rất tốn thời gian”. Tử Lan bĩu môi nói.
“Đến lúc đó rồi tính, được không?”. Thừa Mạc không muốn nàng suy nghĩ quá nhiều.
Tử Lan gật đầu ưng thuận.
***
Ngày hôm sau nàng không đến xem hai trận còn lại mà cùng với Lam Trì đến gặp Võ Lâm Minh chủ Tiêu Vĩ. Bước vào Bích Kiếm sơn trang, Tử Lan cảm thấy có cảm tình rất tốt với nơi này. Đình đài lầu các mang đậm hương vị phương nam, thanh thoát và tinh mỹ. Xung quanh sơn trang là rừng trúc, gió thổi qua sẽ kéo nên những giai điệu du dương, say lòng người. Tử Lan còn có thể nghe được tiếng luyện kiếm xa xa truyền lại. Mọi thứ cho Tử Lan cảm giác có chút bình yên và thi vị. Tiêu Vĩ ra cổng đón hai người. Tử Lan vẫn đeo mặt nạ ngọc, đơn giản là nàng chưa muốn cho người khác biết mình là ai. Tiêu Vĩ nhìn nàng gật đầu nhẹ, nàng mỉm cười đáp lại.
“Lần này huynh đến đây hẳn là vì chuyện bí ẩn ta nói lúc trước?”. Tiêu Vĩ mở đầu câu chuyện.
Tử Lan yên tĩnh uống trà, lần này nên là sư phụ nói chuyện.
Lam Trì gật đầu xác nhận. “Ta thấy có hai người tương đối khả nghi, Linh U Cung vẫn chưa tra ra lai lịch chính xác”.
“Là cái người Phiêu Diêu Tiên Tử và Nhậm Vân Tường?”. Tiêu Vĩ hỏi lại.