Chương 57: Chương 57

“Chi chi chi”. Tiểu Hồ kêu lên sung sướиɠ.

“Nhưng mà ngươi không thể để những người đó biết có mặt ngươi ở đây a”. Tử Lan vuốt đầu nó, vui vẻ nói.

Tiểu Hồ gật đầu lia lịa, chỉ cần hai con gà nướng hằng ngày, cái gì nó cũng đáp ứng. Thấy vậy Tử Lan mới cười cười. Sau khi tắm rửa, nàng thay một bộ trường sam màu đen, bên trong mặc lớp lót màu trắng, tóc buộc cao, tay cầm quạt, trông thực sự hào hoa phong nhã. Khi nàng đẩy cửa ra ngoài, mấy tỳ nữ xung quanh nhìn ngây ngẩn cả người. Ngay cả Lý Nhiên vừa đi vào từ cửa viện cũng hơi sững lại. Nhưng ngay sau đó hắn hồi phục tinh thần, đôi mắt hoa đào mị mị nhìn Tử Lan. “Bách Lý công tử quả nhiên anh tuấn tiêu sái”.

“Ngươi định giữ ta ở đây bao lâu?”. Tử Lan ngồi xuống bàn đá gần đó, khônh nhanh không chậm hỏi.

“Cái này còn tùy”. Lý Nhiên ra chiều suy nghĩ nói.

“Ngươi là người nước nào?”. Tử Lan đã suy nghĩ rõ ràng, người này bắt được nàng, đáng lý phải đưa lên cho Hắc Mộc xử lý, nhưng hắn lại để nàng ở trong phủ, điều này chứng tỏ hắn không muốn người khác biết mình ở trong tay hắn.

“Bình tĩnh, Bách Lý công tử không cần vội”. Lý Nhiên sâu kín nói. “Tại hạ còn đang tính để cho Bách Lý công tử cải trang một chút, tuy nhiên có vẻ cũng không cần lắm, người chân chính nhìn thấy công tử cũng như biết đến công tử xem chừng chỉ tính trên đầu ngón tay”. Đến bây giờ Lý Nhiên vẫn còn kinh hãi, một người trẻ tuổi như Bách Lý Thần lại có thể nghĩ ra nhiều chiêu số độc đến vậy. Hơn nữa tin tức phong bế cực kì tốt, đến nay chỉ có một số ít người có công tìm hiểu, trong đó có hắn, mới biết đến thực lực của người này là cỡ nào tuyệt luân. Lý Nhiên cũng không quên mình ăn không ít khổ vì nam nhân này.

“Ngươi tính giam lỏng ta ở đây sao?”. Tử Lan lạnh nhạt nói.

“Cái này còn tùy vào công tử, tại hạ biết Bách Lý công tử võ nghệ cao cường, bất quá tại hạ đã hạ Tuyệt Công tán lên người công tử, hi vọng công tử hợp tác, nếu công tử chịu thì hoàn toàn có thể ra khỏi phủ dạo chơi, Trunh Tĩnh thành cũng có rất nhiều nơi đẹp đẽ”. Lý Nhiên híp mắt nói.

Tử Lan chau mày, hơi biến sắc. Tuyệt Công tán này vô cùng hiếm, nàng mặc dù có Tuyết liên nhưng hẳn là không thể giải toàn bộ độc này, chỉ có thể giảm xuống còn năm phần. Nhưng cũng nhờ biết đến Tuyệt Công tán nàng mới xác định một thông tin. “Ngươi không phải là dã chủng của Hoàng đế Bạch quốc”. Tử Lan chém đinh chặt sắt nói.

“A, cái này chỉ là lời đồn, lời đồn thôi”. Lý Nhiên cười cười nói.

“Ngươi là người Hành Quốc”. Trong tứ quốc, Hành quốc cùng Vân quốc thực lực là tương đương, Bạch quốc cùng Nam Hải quốc so ra kém hơn một chút. “Hay cho một cái Hành quốc”. Tử Lan cười lạnh.

Lý Nhiên cũng hơi hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ ra làm sao Tử Lan có thể đoán ra thân phận mình. Nhưng mặt ngoài hắn cũng không thể để lộ ra như vậy: “Tại hạ không hiểu ý Bách Lý công tử”.

“Gọi ta Mặc Quân, Bách Lý công tử nghe rất phiền”. Tử Lan phiền chán phất tay. “Ngươi không phải giả bộ, ta biết thân phận của ngươi, ta muốn xem Hành quốc muốn làm gì, muốn xem ngươi có thể làm gì giữa cuộc chiến này”. Tử Lan liếc mắt, sau đó không để ý đến người bên cạnh, quay người vào phòng. Mấy ngày nay Sất Nhận hẳn là chưa thể hành động, nàng nên hảo hảo tận hưởng sự cung phụng của hắn.

Nàng vốn dĩ muốn đến gặp chi nhánh Linh U Cung của thành này, nhưng mà nghĩ lại hẳn có người giám thị trong tối, bây giờ nàng chỉ còn năm phần công lực, không có thể chắc chắn né tránh giám thị. Trong thời gian cùng quân đi, nàng đã luyện xong công lực tầng thứ chín. Nàng cũng đã đọc qua khẩu quyết âm công. Âm công này người có nội lực càng mạnh mẽ thì càng thích hợp tu luyện. Nhân mấy ngày nhàn rỗi này luyện âm công không có gì là thích hợp hơn. Hơn nữa nàng cũng muốn tìm thuốc giải độc chi Tuyệt Công tán. Khi nàng cảm thấy khí tức của Lý Nhiên bên ngoài đã biến mất, nàng hí hoáy viết gì đó rồi mở miệng: “Vô Ảnh, đi tới Y Cốc lấy những thứ này cho ta, thuốc giải cho Tuyệt Công tán”.

Một bàn tay từ bóng tối vương ra nhận lấy tờ giấy rồi rất nhanh biến mất. Lúc Lý Nhiên bắt Tử Lan, nàng để cho Bạch Dạ và Ám Dạ ẩn vào tối. Hiện tại cả bốn người đều ẩn trong bóng tối bảo vệ nàng. Nàng không muốn lộ ra họ, hơn nữa nàng còn muốn đi về phía Hành quốc xem xét một chút.

***

Nàng ở trong Thấu Phương Trai nửa tháng. Chiều hôm đó Lý Nhiên bước vào Thấu Phương Trai thì thấy một hình ảnh như thế này. Bên cạnh cửa sổ có một người đang nằm, tay đặt lên băng cầm thỉnh thoảng gảy vài nốt, hai mắt híp lại tận hưởng ánh nắng hiếm hoi của mùa đông.

“Gần đây trong thành có việc gì sao?”. Tử Lan cất tiếng hỏi

“Mặc Quân liệu sự như thần”. Lý Nhiên cười dài nói.

“Ta thấy ngươi gần đây không thường xuyên ở trong phủ nên tùy ý đoán thôi”. Tử Lan cất Trích Nguyệt đi, khoan thai đi ra bộ ghế mây dưới bóng cây tùng trong viện, ra hiệu cho Âm Tích dâng đồ pha trà lên.

“Lý công tử có muốn ngồi xuống uống một chén trà không?”. Tử Lan chậm rãi chuẩn bị pha trà.

“Cung kính không bằng tòng mệnh”. Lý Nhiên cười khẽ nói.

Hương trà thoang thoảng trong cái se lạnh cuối đông tạo nên một hương vị đặc biệt. Trường sam trắng như tuyết, mái tóc dài chỉ buộc hờ, mặt không son phấn, mỗi cử động tao nhã đều toát lên vẻ quyến rũ khó tưởng. Nếu không nhìn thấy yết hầu cũng như không nghe giọng nói trầm ổn thì Lý Nhiên đã nghĩ người trước mặt mình là một cô gái khuynh thành. Cả hai đều im lặng, Lý Nhiên ngắm nhìn Tử Lan, đắm chìm trong từng cử động thanh táo của nàng. Tử Lan pha trà nhìn tùy ý nhưng lại có một phong vị lười biếng cùng văn nhã, vô cùng thu hút.

“Trà Mặc Quân pha quả là đặc biệt”. Lý Nhiên nhấp một ngụm trà khen.

“Hôm nay Lý công tử đến đây có việc gì?”. Tử Lan cũng uống trà, mắt mơ màng nhìn về phía vườn, hơi ngả ra chiếc ghế dựa lót lông ấm áp.

“Hai ngày nữa tại hạ sẽ mời Mặc Quân đi xa một chuyến, hiện nay trong thành bùng lên một bệnh lạ, tại hạ nghi là có dịch bệnh”. Lý Nhiên đáp.

“Ngươi tính dùng dịch bệnh diệt quân ta”. Tử Lan bình tĩnh khẳng định.

Lý Nhiên cười không nói, trong lòng hắn dâng lên nghi ngờ, vì sao Tử Lan lại có thể nói được điều đó.

“Các hạ tính thả một đám binh ra khỏi thành dụ cho Vân quân tấn công sau đó rút ra ngoài, để lại một tòa thành chết, tại hạ đoán không sai chứ”. Tử Lan bâng quơ nói.

“Mặc Quân liệu sự như thần, hi vọng các hạ sẽ hợp tác”.Lý Nhiên mỉm cười nói.

Qua hai ngày, Tử Lan bị đưa lên một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, nàng không yên tâm lắm khi Thừa Mạc tiếp nhận Trung Tĩnh thành vì thế nàng quyết định thoát thân trước. Ban đầu nàng vốn muốn cùng Lý Nhiên về Hành Quốc để thám thính, tuy nhiên giờ phút này nàng lại muốn bảo đảm chiến thắng của Thừa Mạc hơn. Sau Trung Tĩnh thành, qua chừng nửa tháng nữa thì Bạch quốc đã nằm trong túi Vân quân rồi. Chuyện bên Hành quốc, vẫn là đợi một thời gian nữa thôi.

Chiếc xe ngựa lọc cọc im lặng ra khỏi thành, Lý Nhiên không đi theo, chỉ để cho hơn một trăm binh sĩ và tám cao thủ đi theo Tử Lan. Hắn nghĩ Tử Lan đã trúng Tuyệt Công tán thì sẽ không thể trốn, hắn không ngờ nàng có thể tự giải độc, hơn nữa còn mang theo bốn ám vệ võ công không tầm thường. Khi xe ngựa đi khuất khỏi thành, Tử Lan ra ta gϊếŧ sạch đám binh sĩ, cưỡi ngựa quay ngược lại thành. Lúc này chiến sự đã tạm ổn, Vân quân đã chiếm thành thành công, Lý Nhiên đã chạy thoát. Quân thủ thành nhìn thấy người đến là Tử Lan thì vội vã mở cổng thành. Sau khi hỏi được vị trí chỗ Thừa Mạc, Tử Lan rất nhanh tiến đến.

Bóng dáng anh vĩ của Thừa Mạc rơi vào mắt Tử Lan, bao nhiêu nỗi nhớ đều tràn ra. Mục Tàng đã đến, đang báo cáo sự việc với Thừa Mạc, nhìn thấy Tử Lan đi vào thì cung kính cúi mình: “Quân sư đã về”.

Tử Lan gật gật đầu, hỏi sơ tình hình Sất Nhận quân rồi nhanh chóng đưa ra những hướng giải quyết tiếp theo. Lúc này tướng sĩ không dám không nghe nàng. Chính Tử Lan là người đã phá vỡ thế cục cân bằng, mở ra cánh cổng vào đô thành Bạch quốc. Trong nửa tháng vừa qua, nàng không có ngồi không trong Thấu Phương Trai, trong quá trình đi lại nàng quen biết nhiều quý tộc và thương nhân cũng như sĩ tộc trong thành, nàng gợi ý cho Thừa Mạc để những người này đi thuyết phục các thành khác quy thuận, lại cho người bên dưới chăm sóc dân trong thành, mặc dù dịch bệnh là giả nhưng nàng muốn mượn cơ hội này thu dân tâm về cho Thừa Mạc. Bản thân Thừa Mạc lại thêm vài chỉ huy về mặc bảo đảm quân sự trong thành, đồng thời bàn hướng đi kế tiếp.

Sau khi đám tướng sĩ lui hết, Tử Lan nói cho Thừa Mạc nghe về kế hoạch đi Hành quốc của mình. Thừa Mạc hơi hơi suy nghĩ sau đó đáp ứng.

“Nàng đi trước, sau khi chiếm được đô thành Bạch quốc rồi về nước phục mệnh ta sẽ sang Hành quốc tìm nàng”

“Được”. Tử Lan cười đáp. Đợi đến khi Thừa Mạc và chúng tướng sĩ đánh vào đô thành Bạch quốc, quốc quân Bạch quốc kí hiệp nghị quy thuận Vân quốc, Tử Lan đã vượt qua khỏi biên giới Vân quốc và Bạch quốc để hướng về Hành quốc. Nàng để Sất Nhận lại, vẫn chỉ dẫn theo năm người kia, vừa đi vừa ngắm cảnh.