Hồ Tấn gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cáo từ rồi đi khuất. Nhìn theo bóng lưng hắn từ cửa sổ, Tử Lan nói với Bạch Dạ :
-Vẫn theo dõi hắn, không được lơi lỏng.
Nàng vẫn chưa hoàn toàn tin Hồ Tấn. Vì sao ban đầu hắn lại chấp nhận nói với nàng khi vẫn chưa biết nàng là ai. Nếu lúc đó không biết nàng là con gái của Hạ Tử Quân, liệu Hồ Tấn có nói thật không. Nàng nhả ra một ít thông tin như vậy, nếu hắn là địch, tự nhiên đối phương sẽ lộ diện. Địch ở trong tối, bây giờ Tử Lan chưa có manh mối rõ ràng, nàng cầm tóm được đuôi của chúng.
Tử Lan về phủ thượng thư, nghe nói Tử Hàn cần gặp nàng thì liền đi tới thư phòng :
-Đại ca muốn gặp muội ?
-Tử Lan, sắp tới có đại hội săn bắn mùa hè của Hoàng thượng ở Nam Uyển – Tử Hàn ngước mắt lên khỏi án thư nói – được phép mang nữ quyến theo, muội có muốn đi cùng ta không ?
Tử Lan nghe vậy thì hai mắt hơi sáng lên :
-Đại hội săn bắn đông vui như vậy sao muội lại không đi cho được – Tử Lan cười đến sáng lạn nói – Chắc sẽ có nhiều sự việc thú vị xảy ra đây.
Tử Hàn nghe Tử Lan nói vậy thì đăm chiêu nói :
-Ta sợ sẽ có nguy hiểm
Ý tứ rõ ràng là không muốn Tử Lan đi, Tử Lan mỉm cười rót một tách trà đưa cho Tử Hàn rồi trấn an :
-Đại ca, huynh còn chưa biết bản lĩnh của muội ?
-Đi Nam Uyển lần này cũng phải một tháng, nơi đó là ngự dụng, tuy chỉ cách kinh thành hai ngày đường nhưng không phải là dễ xâm nhập vào
-Nếu không thể xâm nhập thì đường hoàng đi vào – Tử Lan cười nhẹ - Tuy nhiên, huynh cũng hơi xem thường thế lực của muội rồi, nếu ngay cả một Nam Uyển cũng không vào được thì làm sao có tư cách làm thuộc hạ của muội – Tử Lan nói đầy tự tin.
Tử Hàn suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói :
-Vậy thì muội phải hết sức cẩn thận.
-Muội nghĩ, đại ca mới là người cần cẩn thận hơn muội – Tử Lan nghiêm túc nói - Lúc đó để cho Lam Y và Bạch Dạ đi theo bảo vệ huynh, như vậy muội mới an tâm.
-Ta cũng không phải không biết võ.
-Nhưng một tay không chống được nhiều người, có hai người họ theo huynh muội cũng yên tâm hơn – Tử Lan hỏi lại – Khi nào sẽ khời hành ?
-Tuần sau – Tử Hàn đáp - Nữ quyến chắc chắn không chỉ có mình muội, ngoài phi tần trong cung còn có con gái các đại thần.
-Muội biết rồi – Tử Lan nói rồi đi ra – Bây giờ muội phải đi sắp xếp hành trang cần thiết.
Tử Hàn gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
Tử Lan trở về Thanh Long viện, sau khi ghé qua bắt mạch lần cuối cho Thanh Y, nàng gọi Bạch Dạ vào :
-Tuần sau ta sẽ cùng đại ca đi Nam Uyển săn bắn, ta cần ngươi và Lam Y bảo vệ đại ca, không được để huynh ấy xảy ra chuyện.
-Thuộc hạ tuân mệnh – Bạch Dạ quỳ một gối xuống đáp.
-Còn ba ngày nữa sẽ khỏi hành, hành trình khoảng chừng 2 ngày, tối mai hẹn Ám Dạ và Huyết Ảnh tới Thiên Kỳ lâu – Tử Lan gõ ngón tay lên bàn, âm thầm suy tính – Ta muốn tối mai có bản đồ bố trí Nam Uyển.
Bạch Dạ lĩnh mệnh rồi liền ra ngoài làm việc.
Tối hôm sau, Tử Lan dùng khinh công đi tới Thiên Kỳ lâu, Ám Dạ và Huyết Ảnh đã chờ sẵn. Vừa ngồi xuống, Ám Dạ đã đưa lên bản đồ của khu Nam Uyển. Tử Lan gật đầu khen ngợi sau đó nói :
-Lần này đi Nam Uyển ta muốn sắp xếp ám sát Võ Vương gia – Tử Lan nói ngay. – Nhưng các ngươi cũng biết, ta không hề muốn gϊếŧ người của hoàng tộc, giang hồ và quan lại ko lên quan hệ với nhau thì tốt hơn, Hoàng đế cũng không phải là đèn cạn dầu.
-Vậy chúng ta có cần báo trước cho người của Võ Vương gia không ? – Huyết Dạ cũng đồng ý với Tử Lan. Trước đây Vô Cung chủ cũng không cho phép Huyết Tích lâu nhận các vụ ám sát liên quan đến quan lại, lần này Tử Lan nhận vụ này đã thấy Huyết Dạ lấy làm lạ nhưng đến hôm nay thì đã hiểu dụng ý của Tử Lan. Xem ra nàng muốn lôi thế lực của Hiên Vương ra ánh sáng.
Tử Lan suy nghĩ một chút, sau đó nói :
-Để Ám Dạ báo đi, hắn có chuẩn bị thì cho dù ta phái đi một số đông sát thủ vẫn rất khó thành, như vậy vừa vặn che mắt được Hách Liên Thừa Diên. Các ngươi nhớ thông báo thời gian cho hắn biết.
-Vâng, thưa cung chủ - Ám Dạ và Huyết Ảnh đồng thanh nói.
Sau đó, cả ba bắt đầu lên kế hoạch. Đến gần nửa đêm Tử Lan mới lặng lẽ quay về viện, không ngờ trong phòng không chỉ có mình nàng.
-Ngươi là ai ? – Tử Lan ngồi xuống bàn bình tĩnh rót trà hỏi cô gái đang đứng trong phòng.
Sỡ dĩ Tử Lan bình thản như vậy là vì người đến không những không nấp, đứng chờ rất ngay ngắn trong phòng mà còn không hề có ý định động thủ khi Tử Lan vừa vào phòng.
-Băng Đồng, thuộc hạ của Tuân Úc Vương gia.
Tử Lan nghe người tới báo danh thì hơi ngạc nhiên nhướn mày, vị lãnh diện mỹ nhân này lại là thuộc hạ của Thừa Mạc. Tử Lan nhấp ngụm trà rồi chờ Băng Đồng nói tiếp.
Băng Đồng thấy vẻ trấn định của Tử Lan thì cũng hơi ngạc nhiên sau đó bình tĩnh lại, Tử Lan là ai chứ, đồ đệ của hai người đó (Lam Trì và Vô Hà Tuyết) đâu phải là người bình thường. Băng Đồng lên tiếng chuyển lời :
-Tuân Úc Vương gia sai Băng Đồng đến đây là vì muốn mời Hạ tiểu thư chiều mai đến Vương phủ làm khách.
-Nếu là mời đến làm khách, sao không quang minh chính đại mà vào ? – Tử Lan chưa vội trả lời mà hỏi lại.
-Người mà Vương gia muốn mời là Cung chủ Linh U cung – Băng Đồng trả lời, tựa như có thể đoán được Tử Lan sẽ hỏi như vậy.
Nhìn nét mặt như đã dự đoán trước của Băng Đồng, Tử Lan cười nhẹ, xem ra Hách Liên Thừa Mạc khá hiểu tính cách của nàng.
-Vô sự đăng tam bảo điện – Tử Lan vẫn ung dung– Tử Lan vô công không dám nhận lộc, cảm tạ sự ưu ái của Vương gia, nhưng nếu Vương gia có việc cần tìm Linh U Cung thì mời theo quy tắc cũ.
Quy tắc cũ của Linh U cung đó là, nếu có việc nhờ Huyết Tích lâu phải đợi đến mười lăm hàng tháng, còn nếu có việc tìm Tích Dạ lâu thì đến Thiên Kỳ lâu. Băng Đồng thầm thán phục Vương gia, người đã dự đoán được tất cả những gì Tử Lan nói.
-Vương gia nói, người không phải có việc cần tìm Linh U Cung, mà là ngưỡng mộ Cung chủ đã lâu nên muốn gặp mặt, hơn nữa còn muốn thương lượng một chút về chuyện của Võ Vương gia.
Tử Lan nghe vậy thì hiểu rõ, xem như đó mới là mục đích thật. Tử Lan không nói gì, nàng cũng không lạ chuyện Thừa Mạc biết nàng sẽ ám sát Võ Vương gia, nếu hắn có năng lực để biết nàng là Cung chủ Linh U Cung thì việc đó chỉ như ăn một bữa cơm. Tuy nhiên, Tử Lan không dự đoán được Thừa Mạc muốn bàn bạc điều gì. Khi Tử Lan đang suy nghĩ, Băng Đồng đã lên tiếng:
-Vương gia nói sẽ không ngăn cản tiểu thư – Băng Đồng hơi cúi người – Băng Đồng đã hoàn thành nhiệm vụ, xin cáo lui.
Nói rồi, Băng Đồng nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất dạng. Võ công không tồi, Tử Lan thầm nghĩ. Song lời nói lúc nãy cũng khiến Tử Lan băn khoăn. Rốt cuộc, hắn định nói gì?