Tặng mọi người 1 chap miễn phí vì sự ra chap mới quá lâu của ad :333.
~Trở lại cuộc đại chiến chính~Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, hòa quyện với tiếng gió hú và tiếng sấm rền. Tử Kỳ và Hồng Phất Luân đối đầu nhau giữa một khoảng hoang vu được băng giá bao phủ.
Mỗi nhát kiếm của Tử Kỳ đều mang theo sức mạnh của lôi điện, chém ngang chém dọc, tạo thành những tia chớp loang lổ trên nền trời u ám. Trong khi đó, Hồng Phất Luân lại vô cùng điềm tĩnh, từng đường đao của hắn đều mang theo một luồng khí lạnh đến thấu xương, tạo ra những bông tuyết bay lả tả.
Kiếm khí lôi điện màu lam chói lọi đan xen với những lưỡi đao băng sắc lạnh, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp nhưng cũng vô cùng chết chóc. Tử Kỳ cảm nhận được từng luồng khí lạnh bao bọc lấy cơ thể, nhưng cô vẫn vững dưng mà đỡ lấy tất cả các chiêu thức của hắn.
"Ngươi quả thật là một đối thủ xứng tầm. Nhưng chỉ có vậy thì chưa đủ để đánh bại bổn toạ."
Hồng Phất Luân cười khẩy, đôi mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn. Hắn vung cao Khiết Hàn Đao, một cơn bão tuyết dữ dội lại ập đến, bao phủ cả không gian xung quanh.
"Hạ được ngươi là chuyện không sớm thì muộn bổn Hoàng tử sẽ làm."
Tử Kỳ lười biếng đôi co với hắn, lạnh lùng trả lời. Cô tung kiếm về phía trước, một tia chớp hoá long lao thẳng vào cơn bão tuyết. Tiếng nổ vang lên, sương tuyết tan biến, để lộ ra hình bóng của Tử Kỳ đang đứng giữa không trung. Cô nhìn Hồng Phất Luân, ánh mắt lạnh lùng.
"Hừ... khác khen cho tiểu tử nhà ngươi mạnh miệng... ta cũng muốn xem ngươi làm được gì."
Hồng Phất Luân khẽ cau mày, hắn hừ lạnh nhìn cô mạnh miệng làm hắn không vui.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo những mảnh băng vụn. Hồng Phất Luân nắm chặt Khiết Hàn Đao, hét lớn.
"Khiết Hàn Đao - Băng Phong Ấn!”
Khi thi triển chiêu "Băng Phong Ấn", Hồng Phất Luân tập trung nội lực. Những đường vân băng lan tỏa từ đầu mũi đao, nhanh chóng kết tinh lại thành một khối băng trong suốt, bao bọc lấy Tử Kỳ như một chiếc kén. Một luồng khí lạnh thấu xương bao trùm lấy Tử Kỳ.
Từ dưới lòng đất, tiếng nứt vỡ của băng vang lên giòn tan, một khối băng trong suốt như pha lê, mang hình dáng một con Mãng xà khổng lồ, từ từ trồi lên. Những chiếc vảy băng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu một màu xanh lam huyền ảo.
Tử Kỳ không thể phòng bị trước chiêu thức bắt ngờ lại nhanh chóng. Ngay lập tức liền bị con Mãng xà băng khổng lồ quắn lấy. Cô giãy giụa trong tuyệt vọng, hơi thở của cô ngưng đọng thành những hạt sương giá bám vào lớp băng lạnh lẽo.
Cơn đau buốt thấu xương khiến cô khó có thể nhúc nhích. Mỗi giây trôi qua, khối băng càng siết chặt lấy cơ thể Tử Kỳ, như muốn nghiền nát cô thành từng mảnh nhỏ.
Cô cắn chặt môi, đôi mắt trừng trừng nhìn Mãng xà băng khổng lồ đang siết chặt lấy mình. Cơn tức giận bùng cháy trong lòng cô.
Tử Kỳ nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nhắm nghiền lại tập trung tinh thần, tay siết chặt chuôi kiếm. Toàn bộ cơ thể cô rung lên vì dòng nội lực cuồn cuộn chảy khắp kinh mạch. Một luồng sáng màu lam bao trùm lấy cô, làm cho cô trở nên chói lọi như một vì sao.
"Huyền Lôi Tinh Kiếm thức thứ tam - Giáng Lôi!"
Cô bất ngờ mở mắt lạnh lùng hét lên, đồng thời Huyết Minh Kiếm trong tay bắt đầu thay đổi hình dạng. Từ một thanh kiếm cứng cáp, bây giờ đã biến đổi trở nên mềm mại, uyển chuyển như một chú Lam Long đang uốn lượn quanh một vòng cơ thể Mãng xà băng khổng lồ.
Vô số tia chớp lam điện giật, hình dáng như tiểu long, vô số tiểu long phóng ra từ thanh kiếm, lao thẳng về phía khối băng. Tiếng sấm rền vang vọng, một luồng sáng chói loà bao phủ lấy Tử Kỳ, làm cho cô trở nên chói lọi như một vị thần đang điều khiển sấm sét.
Tia sét đâm xuyên qua lớp băng, tạo ra những vết nứt lớn. Khối băng bắt đầu rung chuyển dữ dội, cùng với đó là tiếng thét đau đớn của Mãng xà băng khổng lồ. Những chú tiểu long sấm đang có gắng phá hủy lớp phòng vệ của nó.
"Không thể nào!!"
Hồng Phất Luân mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn không thể tin được cô vẫn có thể kháng cự khi trong tình cảnh đó.
"Phá!"
Hàng ngàn tia chớp nhỏ như những mũi tên bằng ánh sáng, đâm xuyên qua lớp băng, tạo ra những vết nứt hình mạng nhện. Khối băng lung lay dữ dội, từng mảnh băng vỡ vụn văng tỏa ra xung quanh.
Tiếng băng vỡ tan vang lên giòn tan, hòa quyện với tiếng sấm rền tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn. Mãng xà băng khổng lồ rống lên một tiếng đau đớn, thân hình nó bắt đầu co rút lại, nó nhanh chóng nới lỏng thân mình. Lợi dụng thời cơ này Tử Kỳ nhanh chóng thoát ra.
"Ngươi được lắm Lạc Tử Kỳ!"
Hồng Phất Luân nhe răng nghiến chặt, đôi mắt trừng trừng nhìn Tử Kỳ. Hắn không thể tin được rằng cô lại có thể phá vỡ được chiêu thức lợi hại của hắn. Hắn gầm lên, toàn thân run lên vì tức giận. Mãng xà băng khổng lồ bây giờ cũng đã bò đến phía sau hắn mà đứng.
"Chưa xong đâu!"
Tử Kỳ mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt cô tràn đầy uy nghiêm. Cô sẽ không để cho hắn có cơ hội làm hại mình, đồng thời tung kiếm về phía trước. Một luồng sáng chói loà bao phủ lấy cô, lao thẳng về phía Hồng Phất Luân.
"Giang Lôi Liên Hoàn!"
Tử Kỳ tung kiếm về phía trước, một luồng sáng lam điện giật, một chú Đại long màu lam sấm sét được hình thành.
Đại long lao đi như một mũi tên băng qua không trung, thân hình nó vặn vẹo, phát ra những tia lửa điện màu lam. Cứ mỗi lần nó vặn mình, hàng ngàn chú tiểu long lại được sinh ra, chúng lao đi như những mũi tên bằng ánh sáng, đâm xuyên qua không khí, tạo thành một mạng lưới sấm sét bao vây lấy Hồng Phất Luân.
Tiếng sấm rền vang vọng, hòa quyện với tiếng rồng ngâm tạo thành một bản giao hưởng đầy uy lực. Tiếng rít của gió, tiếng sét nổ liên hồi khiến không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm. Mỗi khi một chú tiểu long chạm vào khiên băng, lại vang lên một tiếng nổ giòn tan.
Hồng Phất Luân trợn tròn mắt, hắn không ngờ rằng Tử Kỳ lại có thể tung ra một đòn mạnh mẽ đến vậy. Vội vàng giơ Khiết Hàn Đao lên, hắn cố gắng ngăn chặn màn mưa sét. Tuy nhiên, số lượng các chú Lam Long quá đông, chúng nhanh chóng bao vây lấy hắn.
Lúc này Mãng xà băng khổng lồ cũng lao đến bảo vệ chủ nhân, thân hình khổng lồ của nó quất mạnh vào không khí, tạo ra một cơn bão tuyết dữ dội. Các tiểu long không trùng bước, tránh né lao thẳng đến Hồng Phất Luân.
Mãng xà băng khổng lồ thấy chủ nhân gặp nguy liền muốn đến cứu nguy. Nhưng lại bị Đại long chặn lại, cả hai con nguyên tố thú bắt đầu giao đấu.
Đại long lôi và Mãng xà băng lao vào nhau như hai cơn bão đối đầu. Móng vuốt sắc nhọn của Mãng xà băng cào xé vào vảy của Đại long. Trong khi đó, Đại long dùng sừng húc mạnh vào thân hình của Mãng xà băng.
Tiếng sấm rền vang vọng, hòa quyện với tiếng gầm rú của Mãng xà băng và tiếng rít của Đại long tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn. Mỗi khi hai con thú va chạm vào nhau, cả không gian như rung chuyển.
Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô lóe lên một tia sáng lạnh, nghiến chặt răng, cô nhanh chóng lao đến chỗ Hồng Phất Luân. Quả thật khi sử dụng "Giáng Lôi" vừa rồi cơ thể cô có phần hơi kiệt sức. Khi tiếp tục dùng "Giáng Lôi Liên Hoàn" là biến thể nâng cao của "Giáng Lôi" làm Tử Kỳ càng thêm kiệt sức.
Nếu cứ tiếp tục dây dưa cùng hắn như vậy, e là càng thêm khó khăn. Chọn đúng lúc Hồng Phất Luân đang phân tâm giao đấu cùng các tiểu long. Cô chém mạnh vào sau lưng hắn, để lại vết thương sâu và dài.
"Ngươi dám!!!"
Hồng Phất Luân nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, hắn hét lên một tiếng thét đầy phẫn nộ.
Khiết Hàn Đao, thanh đao được rèn từ băng ngàn năm, tỏa ra một luồng khí lạnh đến thấu xương, vạch một đường cong chết chóc về phía Tử Kỳ. Cô nhanh nhẹn né tránh, lưỡi đao chỉ sượt qua tà áo của cô.
Bên phía hai nguyên tố thú, cuộc chiến vẫn diễn ra khốc liệt. Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên chói tai, hòa quyện với tiếng gầm rú của Mãng xà băng và tiếng rít của Đại long tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn. Mỗi khi hai con thú va chạm vào nhau, cả không gian như rung chuyển.
Đúng lúc Mãng xà băng đang mất cảnh giác, Đại long lôi nhanh chóng lao tới, đôi mắt nó lóe lên một tia sáng sắc bén. Với một cú húc mạnh mẽ, nó xuyên thủng lớp băng dày, đâm thẳng vào tim mãng xà băng. Mãng xà băng gục xuống, cơ thể nó tan chảy thành một vũng nước băng giá.
Hồng Phất Luân trợn tròn mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt tức giận và kinh ngạc. Sức mạnh của "Băng Phong Ấn" lại bị Tử Kỳ phá giải như vậy. Ngay cả con Đại long lôi kia cũng không hề tầm thường.
Hắn quả thật tức giận đến đỉnh điểm, ma công trong người bắt đầu bộc phát dữ dội. Lượng khí hắc ám cuồn cuộn như những đám mây đen bao phủ lấy Hồng Phất Luân, phát ra tiếng rít lạnh lẽo, khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Những vết thương từ nặng đến dễ bắt đầu hồi phục, nhưng vết thương vừa rồi cô gây ra lại không chữa khỏi hoàn toàn, nó vẫn còn đau âm ỉ.
Đại long lôi, cảm nhận được sự nguy hiểm, liền lao tới tấn công. Nhưng nó chưa kịp phản ứng, đã bị một luồng khí đen khổng lồ quấn chặt lấy thân hình, nó vùng vẫy dữ dội nhưng vô ích, ánh mắt tràn đầy sự đau đớn và bất lực.
Ngay lập tức, ma khí liền nuốt trọn Đại long lôi vào cơ thể hắn. Sau đó, nguồn sức mạnh vừa cướp được được truyền vào Khiết Hàn Đao. Ma công của hắn có thể hấp thụ được sức mạnh nguyên tố của người khác, khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tử Kỳ trợn tròn mắt, không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra. Tim cô như ngừng đập, một cảm giác thất kinh bao trùm lấy toàn thân. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại long lôi mà bản thân tạo ra từ "Giáng Lôi Liên Hoàn" bị hấp thụ.
Hồng Phất Luân vươn Khiết Hàn Đao lên chém về phía cô. Lần này không chỉ có băng mà còn có cả lôi lao đến, mang theo sức mạnh hủy diệt.
Tử Kỳ nhanh chóng né tránh nhưng trên má trái lại xuất hiện một vết cắt dài ngoằng, máu tươi chảy ròng ròng. Chưa kịp định thần đã bị một chưởng của hắn đánh bay ra xa, đập mạnh vào vách đá mà thổ huyết. Những mảnh đá vụn văng tứ tung, bụi đất bay mù mịt, tạo nên một bức tranh hỗn loạn.
Tử Kỳ cố gắng đứng dậy, tay vịn vào vách đá lạnh lẽo. Cơn đau nhói buốt xé qua cơ thể, khiến cô cảm thấy như thể toàn thân đang vỡ vụn.
"Không phải vừa rồi ngươi rất ngạo mạng sao? Giờ thì thế nào?"
Hồng Phất Luân cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Giọng hắn lạnh lùng như băng, không chút tình người.
"Chơi bao nhiêu đó là đủ rồi."
Hắn đứng trên cao nhìn xuống, dáng vẻ hống hách, tay giơ cao Khiết Hàn Đao, lưỡi dao sắc lạnh phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Nhát chém mạnh mẽ kia lại một lần nữa lao đến Tử Kỳ, lần này cô không còn đủ sức để tránh né nữa rồi.
Nhát chém mang hình trăng lưỡi liềm, ánh sáng màu đen bao phủ lấy lưỡi đao, băng giá và tia lôi điện nhảy múa xung quanh. Tiếng gió rít lên khi lưỡi đao cắt ngang không khí, tiếng sấm rền vang khi tia lôi điện phóng ra.
Tử Kỳ nhắm chặt mắt, chuẩn bị đón nhận cái chết. Cô cảm thấy một cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể.
Đúng lúc đó, ba bóng đen uyển chuyển lao đến chặn lại đòn tấn công.
Tình Hân, Linh Đan và Thiên Tuệ đứng khép sát nhau, ánh mắt họ đều tập trung vào nhát chém đang lao tới. Họ cùng nhau vận công, nội lực tuôn trào ra ngoài, tạo thành một bức tường khí ngăn cản lưỡi dao.
Khiết Hàn Đao va chạm vào bức tường khí, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai. Băng giá lan tỏa, bao phủ lấy ba bóng hình, nhưng chúng vẫn đứng vững.
Hồng Phất Luân ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của ba nương tử. Hắn cười lớn, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Các ngươi đến cũng vô ích thôi! Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết!"
Hồng Phất Luân cười man rợ, hắn ta không hề tin rằng ba người phụ nữ này có thể cản được đòn tấn công của mình. Hắn tăng thêm nội lực, khiến cho Khiết Hàn Đao chém mạnh hơn. Bức tường khí bắt đầu lung lay, nhưng ba người các nàng vẫn kiên trì chống đỡ.
Tử Kỳ ngước nhìn lên, đôi mắt long lanh chứa đầy sự kinh ngạc và vui mừng. Ba vị nương tử đứng trước mặt cô, ánh mắt họ rực rỡ quyết tâm.
Cô nuốt vội viên đan dược, cảm giác đau nhức trong cơ thể dần dịu đi. Không chần chừ, cô ngưng tụ toàn bộ nội lực, phóng ra một tia chớp màu lam, chính xác đâm thẳng vào vai trái Hồng Phất Luân, nhưng lại bị ma khí tóm được.
Hồng Phất Luân bị tấn công bất ngờ, liền chuyển sự chú ý về hướng cô. Lợi dụng cơ hội này, Tình Hân, Linh Đan và Thiên Tuệ đồng loạt tấn công.
Tam thanh bảo kiếm uyển chuyển như những cánh hoa, hoàn toàn áp đảo được chiêu thức. Ngay lập tức, một vụ nổ xuất hiện, khói tan đi không khí xung quanh lại càng căng thẳng.