- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Kiếm Hiệp
- Tứ Quốc Thiên Vận
- Chương 111: Tề Kiên! Lạc Tử Dương!
Tứ Quốc Thiên Vận
Chương 111: Tề Kiên! Lạc Tử Dương!
Chuộc lỗi nho nhỏ nên hong lấy phí chap này nha 🫶. Mọi người đọc truyện vui vẻ.
#################################
"Chúng đang cố tỏ ra tình cảm sâu đậm trước giờ phút cuối cùng sao?"
Tề Kiên nhếch mép, giọng điệu mỉa mai, đôi mắt hằn những đường gân xanh nổi lên vì tức giận.
"Thật đáng tiếc! những mỹ nhân như các nàng phải ra đi sớm cùng hắn như vậy."
Lạc Tử Dương nhìn các nàng bằng ánh mắt đầy du͙© vọиɠ, vẻ mặt giả tạo đến mức khiến người ta muốn buồn nôn.
Linh Đan nghiến răng, đôi mắt hận thù như muốn đốt cháy Lạc Tử Dương.
"Lạc Tử Dương! ngươi biết không? Đúng là ngươi không bao giờ có thể sánh bằng Kỳ của ta!"
Nàng cong môi chế giễu, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy khinh miệt, ánh lên tia sáng lạnh lùng như băng. Mỗi chữ nàng nói ra như một nhát dao đâm vào trái tim hắn.
"Nàng dám nói những lời đó với ta?"
Tử Dương nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu như lửa, hằn những đường gân xanh nổi lên cuồng bạo trên trán. Cả cơ thể hắn run lên vì cơn thịnh nộ.
"Sao ta lại không dám!"
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không hề nao núng.
"Lạc Tử Dương! ngươi không dám đối mặt với sự thật là ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể vượt qua Kỳ."
"Một kẻ hèn nhát, cao ngạo, tự mãn nhưng lại có tham vọng quá lớn. Những thứ hiện tại ngươi có được là do Tề Kiên xây dựng cho ngươi. Lạc Tử Dương ngươi chả làm được gì cả."
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sự khinh bỉ, lạnh đến thấu xương.
"Bạch! Linh! Đan!."
Lạc Tử Dương tức giận gằn giọng gọi tên nàng, răng cắn chặt, ánh mắt dữ tợn nhìn thẳng vào nàng.
"Ta nói có gì sai sao? Ngươi cần gì phải tức giận như vậy."
Linh Đan chậm rãi liếc mắt nhìn hắn, vẫn là chất giọng lạnh lùng, khuôn mặt thản nhiên kia càng làm người hắn phẫn nộ.
#Ây da! Sao có cảm giác Linh Đan đã học theo tính nói chuyện giống cô vậy cà. Mở miệng không đâm người ta đời không nể. Ở chung riết lây hay sao á ta#
"Nàng giỏi lắm, cứ việc đắc ý! Đến lúc gϊếŧ Lạc Tử Kỳ xong, ta sẽ bắt nàng nằm dưới thân ta mà cầu xin."
Tử Dương trầm giọng, dùng ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía nàng, hắn siết chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào da. Giọng nói của hắn ta như một con rắn độc đang rít lên.
HÌNHH!!!.
Tiếng chưởng phong xé gió, vang vọng khắp không gian. Tử Kỳ không thể kìm nén cơn giận dữ nữa. Đôi mắt cô đỏ ngầu, bàn tay ngọc ngà nhanh như cắt, một chưởng mang theo nội lực hùng hậu đánh thẳng vào ngực Lạc Tử Dương.
"PHỤTTTT..."
Lạc Tử Dương không kịp trở tay, thân hình to lớn của hắn văng ra xa, đập mạnh vào tảng đá lớn. Tiếng xương cốt vỡ vụn hòa lẫn với tiếng rên xiết đau đớn. Máu tươi trào ra ồ ạt, nhuộm đỏ y phục trắng muốt của hắn.
Vết thương cũ chưa lành, giờ lại thêm một vết thương mới sâu hoắm, khiến sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.
Tử Dương nằm vật ra đất, đôi mắt trừng trừng nhìn lên trời, miệng không ngừng rêи ɾỉ.
Hắn không ngờ rằng Tử Kỳ lại dám ra tay tàn nhẫn đến vậy. Những lời nói đùa cợt ban nãy giờ đây trở thành một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.
"Dương nhi!!..."
Tề Kiên bất ngờ không kịp trở tay, hắn nhìn ngoại tôn của mình đang thống khổ nằm trên đất rêи ɾỉ vì đau. Ngay lập tức chạy đến xem Tử Dương nhi thế nào, ánh mắt hắn đầy câm phẫn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Chuyện cũ ta chưa tính, bây giờ là ngươi tự mình tìm cái chết."
Tử Kỳ ánh mắt lạnh lùng phẫn nộ nhìn Lạc Tử Dương đang thoi thóp, chậm rãi nói như đang cố kìm nén cảm xúc.
"Lạc Tử Kỳ! Ngươi dám tổn thương ngoại tôn của ta!"
Tề Kiên nghiến chặt hàm răng, đôi mắt đỏ ngầu như sắp văng khỏi hốc mắt, gân xanh nổi lên trên trán.
Cơn thịnh nộ như ngọn lửa thiêu đốt tâm can ông, xóa nhòa đi dáng vẻ uy nghiêm của một Thái sư Vương Triều, để lộ ra một con thú bị thương đang gào thét.
Không còn giữ được bình tĩnh, ông giương cao thanh kiếm, lao về phía Tử Kỳ với ánh mắt điên cuồng. Nhưng trước khi ông kịp tiếp cận mục tiêu, một bóng người đã chắn ngang.
"Chỉ với ngươi mà muốn chạm vào chủ tử ta sao?"
Lưu Nguyên trầm giọng, ánh mắt sắc bén như chim ưng đảo qua người Tề Kiên.
Không chút do dự, hắn vung kiếm chém tới, kiếm khí sắc bén xé gió. Tề Kiên giật mình lùi lại, chưa kịp định thần đã hứng trọn luồng nội lực uy mãnh từ đối phương đánh tới. Ông bật ra, ngã sõng soài trên đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Thật khó coi!"
Cô lạnh nhạt phung ra ba từ, lạnh lùng nhìn hắn. Tử Kỳ không thương hại, không câm phẫn nhưng chỉ thấy đáng tiếc.
Đường đường là một Thái sư Vương Triều quốc cao cao tự đại, uy nghiêm, ai ai cũng kính nể. Bây giờ lại thảm hại trước kẻ khác, không còn một chút tôn nghiêm vốn có.
"Ưm~."
Bỗng nhiên, một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt cắt ngang sự tĩnh lặng. Lạc Tử Dương, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp.
"Dương nhi, Dương nhi của ta..."
Tề Kiên như bị sét đánh, ông gào lên đau đớn, vội vàng bò đến bên ngoại tôn. Đôi mắt già nua của ông tràn đầy nước mắt, ông run rẩy đưa tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Tử Dương, giọng nói nghẹn ngào.
"Hồng... Hồng đại nhân... xin ngài... xin ngài hãy cứu Dương nhi của ta lần này... xin ngài..."
Tề Kiên quỳ gối dưới đất, dập đầu liên hồi, khuôn mặt già nua nhòe nhoẹt vì nước mắt. Tiếng van xin khẩn thiết của ông vang vọng trong không khí.
"Tên vô dụng che^t cũng chả sao."
Hồng Khướt nhìn tình cảnh Tử Dương không thấy thương cảm, chỉ thấy khinh bỉ, nhếch mép trào phúng.
"Hồng đại nhân cầu xin ngài... hãy cứu Dương nhi của ta... Hồng đại nhân..."
Tề Kiên mặc kệ những lời của Hồng Khướt, một mực dập đầu cầu xin Hồng Phất Luân.
"Thật chướng mắt, cút đi."
Hồng Phất Luân chán ghét lạnh lùng nhìn hắn, chân đưa lên đá Tề Kiên sang một bên.
"Tên phế vật chỉ giỏi phá hỏng mọi chuyện."
"Cứu hắn chỉ tốn đan dược của bổn toạ mà thôi."
Hồng Phất Luân chán ghét nhìn hai người bọn họ. Giọng nói lạnh thấu xương không kiên nể mà thốt ra.
"Hồng đại nhân... sao ngài có thể nói như vậy... không phải ngài đã hứa sẽ giúp Dương nhi dành được ngai vàng sao."
Tề Kiên cả kinh chết lặng tại chỗ, hắn không thể ngờ rằng bản thân mấy mươi năm mưu trí, gian xảo. Nhưng bây giờ lại bị kẻ khác tính kế vẫn đâm đầu nghe theo. Khi Tề Kiên hoàn hồn lại lặp tức rung rẫy phản bát.
"Mục đích của bổn toạ đã đạt được, hà tất gì phải quan tâm đến các ngươi."
Hồng Phất Luân nhếch miệng cười gian xảo, giọng nói lạnh lùng đè bẹp Tề Kiên.
"Ngươi... ngươi..."
Tề Kiên suy sụp bật ngửa ra sau, hai tay chống xuống đất, móng tay cào xé vào đất.
"Phiền phức quá!"
Hồng Phất Luân quát khẽ, đôi mắt lóe lên một tia sát khí.
Tay cầm Khiết Hàn Đao nhẹ nhàng vạch một đường cong chết chóc trên không trung, tiếng gió rít lên xé toạc không khí, mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, thanh đao đã đâm xuyên qua yết hầu của Tề Kiên và Tử Dương. Máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ cả một vùng đất.
Đôi mắt của Tề Kiên và Tử Dương trừng trừng nhìn lên bầu trời, vẻ mặt đầy sự kinh hoàng và không thể tin nổi. Đầu của họ rơi xuống đất, lăn lóc một vài vòng rồi nằm im bất động.
Cảnh tượng quá đỗi tàn khốc khiến cho những người chứng kiến không khỏi rùng mình. Những tên thuộc hạ của Hồng Phất Luân nuốt nước miếng, lưng lạnh toát mồ hôi. Chúng không dám nhìn thẳng vào, sợ hãi trước sự tàn nhẫn của chủ nhân mình.
Tử Kỳ siết chặt ba nàng vào lòng, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo và phẫn nộ. Cô che chắn các nàng vào lòng vỗ về chấn an, quả thật không nên để các nàng nhìn thấy cảnh tượng này thì tốt hơn.
Không khí trở nên ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng gió rít và tiếng máu nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.
"Ngươi thấy thế nào Lạc Tử Kỳ."
Hồng Phất Luân dời ánh mắt tàn nhẫn, chứa đầy sự khıêυ khí©h về phía cô.
"Tiếp đến sẽ là tất cả các ngươi, sau cùng ta sẽ đến tìm Lữ Hành Danh tính sổ một lượt."
Ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy sự chết chóc của hắn hướng về phía họ. Khi nhắc đến Sư phụ cô, bất giác hắn đặt tay lên cánh tay phải đang dùng ma công để tạo nên kia. Sự câm phẫn không thể che giấu.
"Vậy ra cánh tay đó của ngươi là do Sư phụ ta tạo nên à."
"Quả thật Sư phụ ta khó ai có thể địch lại mà."
Cô ngẩng cao đầu thách thức, vẻ mặt tự hào về Sư phụ mình.
"Để ta xem ngươi cao ngạo được bao lâu."
Hồng Phất Luân nhìn thái độ bây giờ của cô không khỏi nhiu mày, sự lạnh lẽo trong đôi mắt càng rõ nét.
Lữ Hành Danh là kẻ thù mà đời này hắn nhất định phải gϊếŧ chết cho bằng được, trả mối thù về cánh tay phải của hắn. Nhưng hắn không ngờ rằng, đứa đệ tử của Lữ Hành Danh lại dám thách thức hắn như vậy.
"Nhưng đừng quên, ta là người mạnh nhất."
Nói rồi, hắn giơ cao Khiết Hàn Đao, chuẩn bị ra đòn giải quyết tất cả bọn họ.
Khiết Hàn Đao vạch một đường cong chết chóc trên không trung, tiếng gió rít lên xé toạc không khí, mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo, nhát chém như một vầng trăng lưỡi liềm lao thẳng về phía Tử Kỳ và các nàng.
Mắt Tử Kỳ đỏ ngầu, cô nghiến chặt răng, cơ thể căng cứng như một cây cung chuẩn bị bắn tên. Không chút do dự, cô vung Huyết Minh Kiếm lên, ánh kiếm đỏ rực như một đóa hoa lửa.
"Các nàng mau tránh ra!"
Tử Kỳ hét lên, giọng nói cô run rẩy nhưng đầy quyết tâm. Cô biết rất rõ rằng, một mình cô không thể chống lại sức mạnh của Hồng Phất Luân, nhưng cô không thể để các nàng phải chịu hại.
Huyết Minh Kiếm và Khiết Hàn Đao va chạm vào nhau, tạo ra một tiếng nổ lớn. Sức mạnh của hai thanh kiếm khiến không khí xung quanh rung chuyển dữ dội.
Khiết Hàn Đao đè nặng lên Huyết Minh Kiếm, tạo ra một lực ép khủng khϊếp khiến Tử Kỳ phải lùi lại từng bước một. Mỗi bước chân cô đạp xuống đất đều tạo ra một hố sâu. Đôi môi mím chặt, gân xanh nổi lên trên trán. Cô cảm nhận rõ được sức mạnh kinh khủng của Khiết Hàn Đao mang lại, quả thật rất kinh khủng.
Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, vang vọng khắp không gian, như tiếng sấm rền giữa trời quang. Hai thanh kiếm va chạm nhau tạo thành một vòng tròn lửa đỏ rực, những tia lửa bắn tóe, kêu xèo xèo.
Ánh sáng chói lòa khiến mọi người phải nheo mắt. Cuộc giao đấu giữa đao và kiếm giống như một cơn bão tố dữ dội, cuốn phăng mọi thứ xung quanh.
Huyết Minh Kiếm và Khiết Hàn Đao đại diện cho hai lực lượng đối lập, chúng va chạm vào nhau tạo ra một cuộc chiến không khoan nhượng.
Cánh tay Tử Kỳ tê dại, cơ bắp căng cứng đến mức sắp rách nát. Cô cảm nhận được từng luồng khí nóng tỏa ra từ thanh kiếm đối phương, như muốn thiêu đốt cả cơ thể.
"Ngươi quá yếu rồi, Lạc Tử Kỳ!"
Hồng Phất Luân cười lớn, ánh mắt hắn tràn đầy sự khinh bỉ. Hắn ta càng siết chặt tay cầm Khiết Hàn Đao, gia tăng áp lực lên Tử Kỳ.
Tử Kỳ không hề bỏ cuộc, cô nghiến chặt răng, cố gắng chống lại sức mạnh của đối thủ. Cô thầm nhủ trong lòng, dù có phải hy sinh tính mạng, cô cũng sẽ bảo vệ các nàng.
Khi thấy các nàng an toàn lánh sang một bên, cô mới thực sự nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, một ý tưởng táo bạo chợt lóe lên trong đầu cô.
#########################
Chào cả nhà!
Cho mình xin lỗi về một số nhầm lẫn của bản thân ở chap trước, chap 109 ấy ạ.
Ở chap trước mình có nói Thiên Tuệ gọi Tình Hân bằng tỷ tỷ. Nhưng thật ra mình bị nhầm, Tình Hân chỉ 20 tuổi, Thiên Tuệ 21 tuổi cơ. Nên là Tình Hân phải gọi Thiên Tuệ bằng tỷ tỷ, Linh Đan thì 19 tuổi nhá.
Một chút sai lầm mong mọi người bỏ qua 🤗. Rất mong sẽ không làm trải nghiệm đọc truyện của mọi người tuột mood 😚.
Cảm ơn mọi người đã đón nhận.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Kiếm Hiệp
- Tứ Quốc Thiên Vận
- Chương 111: Tề Kiên! Lạc Tử Dương!