Chương 41: Phải sống!

Nói người của Dung tộc xuất hiện trong thành Vạn Uy bàn chuyện không hề sai. Chỉ có địa điểm chính xác hoàn toàn không phải vậy.

Sau khi tiễn Lã Tô Mạnh rời đi, Dung Nguyên Thuần mới quay về Dung Nhi Vân thắc mắc:

"Tỷ tỷ! Người của Dung tộc không phải đã sớm tới Dung Phủ hay sao? Chuyện này từ khi nào chuyển tới tửu lầu phía nam?"

"Bây giờ chuyển tới!"

Dung Nguyên Thuần mang dáng vẻ không hoàn toàn tin tưởng nhìn nàng. Nhưng trái lại, một lời giải thích cũng không có.

Làm cho Dung Nguyên Thuần hiểu chuyện chi bằng làm cho nàng ta tự mình nghi kị tìm hiểu. Mắt thấy, tai nghe vẫn tốt hơn nghe qua lời người khác nói.

Dung Nguyên Thuần đem đồ đã mua quay về Dung Phủ. Tiện đường có ghé qua một gian y quán nhỏ mua thêm vài thang thuốc bắc nấu đại bổ.

Vì là cửa tiệm nhỏ, chỉ bốc thuốc không khám bệnh nên khung cảnh không mấy phần náo nhiệt như những nơi khác. Nhưng trái lại, thái độ vừa thấy khách liền nhiệt tình ra sức khiến người khác phải thêm phần hài lòng muốn ghé lại:

"Vị tiểu thư này! Không biết người muốn mua gì? Là bốc thuốc theo đơn hay là chỉ bốc thuốc?"

Thϊếp thân bên cạnh Dung Nguyên Thuần lên tiếng chặn lại sự nhiệt tình bằng ánh mắt nghi hoặc:

"Không cần! Tiểu thư nhà ta chỉ muốn mua vài loại thuốc bắc tốt cho thân thể. Những vị nấu canh vừa hợp!"

Chưởng sự vừa nghe xong liền cười mà gật đầu:

"Như vậy sao?"

"Là ý gì? Chẳng nhẽ nơi này không bán?"

Chưởng sự xua tay liên tục cũng thuận thế lắc đầu cười trừ:

"Ý thảo dân không phải như vậy!"

Nói xong chưởng sự vừa bốc vài vị thuốc bắc vừa cao hứng kể chuyện:

"Có lẽ tiểu thư ít khi ra bên ngoài nên không biết! Dạo gần đây có một Thương Hội tên là Chí Tranh."

Dung Nguyên Thuần có nghe qua về cái tên này.

Thương Hội Chí Tranh!

Lã Tô Mạnh khi cùng nàng dạo quanh có nhắc đến cái tên này. Hơn nữa còn đặc biệt dặn dò tránh thật xa.

Những thương nhân mở thành Thương Hội xưa nay không hiếm. Nhưng Thương Hội kỳ lạ cũng thực không thiếu. Mà đặc biệt Chí Tranh kia chính là một trong số đó.

Dung Nguyên Thuần nhận lấy túi thuốc bắc trong tay chưởng sự, vừa hay gật đầu đáp lại:

“Thương Hội Chí Tranh đó làm ăn không đứng đắn, mua chuộc lòng người, còn bán những đồ không đảm bảo. Thương Hội như thế sẽ sớm tàn thôi!”

“Hả…à…tiểu thư này…”

Chương sự còn đang tính giải thích thêm. Nhưng lời còn chưa nói xong, người đã vội đi khuất. Một mình đứng lại trong gian tiệm thẫn thờ gượng cười:

“Đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng! Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện!”

Trời chuyển về trưa, Lã Tô Mạnh theo nhận tin từ Dung Nhi Vân liền có mặt tại khu phía nam thành Vạn Uy. Nơi đây không tính là nhộn nhịp như chính thành, cũng không tính là nghèo nàn đói khổ xơ xác tiêu điều như ngoại thành vùng đói khổ. Nơi đây hầu như không được nhiều người quan tâm vì tập trung nạn dân khắp nơi, hết lượt này đi đến lượt kia kéo tới. Tiền cứu trợ đổ về phía Nam thành Vạn Uy như cái động không đáy, chỉ biết hút không chịu nhả. Dân cư gốc ở nơi này vì nạn dân khó lòng phát triển chỉ có thể bỏ quê rời đi nơi khác.

Lã Tô Mạnh dừng chân trước một tửu lâu gọi là bề thế nhất phía nam. Gọi xong một ấm trà liền dò la tin tức:

“Tiểu nhị! Ngươi có biết khoảng thời gian này, có thương đoàn nào xuất hiện trong nơi này hay không?”

“Thương đoàn à? Một đám người đông kéo hết nơi này tới nơi khác?”

Người trong thương đoàn tính chuyện làm ăn không phải cũng rất đông, cũng đi hết điểm này tới vực khác quan sát hay sao?

Lã Tô Mạnh rót lên bát nước, mân mê không uống vội:

“Có lẽ ta đang tìm Thương đoàn đấy! Ngươi thấy họ lần cuối khi nào?”

Tiểu nhị mân mê khay bưng, mặt mũi dáo dác hết nhìn nơi này tới nơi khác, trong miệng ngậm chặt bồ hòn nói không nổi. Nhưng đến khi Lã Tô Mạnh đặt trên bàn một nén bạc liền tự đả thông kinh mạch, miệng lưỡi trơn tru:

“Cũng không lâu lắm. Bọn họ mới rời khỏi nơi này đến tửu lâu tiếp theo không quá một chén trà! Nhưng trước khi rời khỏi nơi này, có vẻ như rất khó chịu. Ta khuyên đại gia ngươi, tạm thời không nên xuất hiện, quay về ngủ một giấc, sau này có cơ hội liền tính tiếp.”

“Như vậy là được rồi!”

Nói xong, Lã Tô Mạnh đến cả bát nước cũng chưa uống một ngụm cứ thế rời đi.

Đến khi nhìn lại nén bạc trong tay, tên tiểu nhị chỉ có thể thở dài thườn thượt:

“Đã nói trước với ngươi đám người đó hung bạo vô cùng, lại còn rất tức giận nữa. Ta khuyên đủ nén bạc cũng không coi trái với lương tâm, sau này ngươi có thành ma cũng đừng oán trách ta.”

Có trách thì trách cái vị ở trên tầng kia, thân phận quá lớn. Người đứng sau không ít, người trước mặt bảo vệ cũng không thiếu.

“Tiểu nhị! Cho ta thêm một ấm trà!”

Như một thói quen phản ứng, đầu tiên là quay người hồ hởi nhét nén bạc trong áo ngực, kế tiếp dương ra gương măt hoàn toàn mĩ miều chào thượng đế:

“Có ngay thưa khách quan!”

Người gọi thêm ấm trà là một nam nhân mang đôi mắt thực sáng trên gương mặt non nớt nhiều phần u ám. Thanh kiếm trên bàn tuy hờ hững đặt qua một bên nhưng nhìn cuộn vải thấm máu trên chuôi chắc hẳn không thể là người thường. Những đại nhân vật bí danh như vậy, vẫn tốt nhất quản thật chặt cái miệng, không tùy tiện làm tròn lương tâm như nam nhân vừa rời khỏi:

“Trà của ngài đây!”

Nói rồi lại bán mạng tự nâng lời:

“Khách quan! Ngài đã ngồi đây được 2 canh giờ rồi, có muốn dùng thêm chút gì không?”

Nam nhân trước mặt hướng về một phía trong góc màn, lặng lẽ lắc đầu.

Tuy là tửu lầu lớn phía nam. Nhưng nơi đây không có những gian phòng riêng biệt mà chủ yếu là một dãy phòng được ngăn cách bởi cách tấm vách thô, bên ngoài phủ lên một lớp màn in họa tiết mây xuât đất trời, tùy cảm hứng. Những gian như vậy, hầu như không có người thuê lại qua đêm, chỉ chớp nhoáng một hai canh giờ uống trà nghỉ ngơi rồi nhanh chóng rời đi.

“Bên trong đó có vài người đã bao trọn rồi! Nếu ngài muốn sử dụng có thể đợi khi khác!”

Huân Chiến Luân không đáp, tự mình làm việc của bản thân.

Dung Nguyên Thuần nấu xong canh vừa vặn gặp dịp người trong Dung tộc quay về. Nói là người trong Dung tộc thì xa xôi nhưng thực chất là đại bá phụ cùng những biểu ca biểu tỷ lớn lên cùng nhau cùng một vài đại trưởng lão.

Biểu ca lớn nhất trong tộc là Dung Minh Khúc. Hắn có tài năng về mọi mặt, thơ ca uyên bác, sách lược kinh doanh ổn định, nhìn xa trông rộng là người có tài nhất trong số những tài năng của Dung tộc. Quan hệ Dung Minh Khúc tương đối ổn định, không thân thiết, không lạnh nhạt, đối xử với tất cả đều vô cùng nho nhã không giống như thái độ nhiệt tình cũng chán ghét của thương nhân bình thường.

Dung Nhi Vân cùng hắn gọi là gặp qua vài lần:

“Đại trưởng lão! Đại bá phụ! Biểu ca! Biểu tỷ! Lâu ngày không gặp!”

Dung Nguyên Thuần lại nhiệt tình hơn hết, một lượt ôm lấy tất cả vui vẻ như đứa trẻ ngây thơ vô lo vô nghĩ:

“Lâu rồi Thuần Nhi mới gặp mọi người! Con cùng tỷ tỷ vừa hầm chút canh, lát sẽ mang lên!”

Dung Minh Khúc gật đầu. Lần đầu gặp lại sau nhiều tháng ngày, một số chuyện đã thay đổi nhưng vẫn không quên lì xì cho hai người theo quan hệ:

“Là quà gặp mặt! Tiện đường mua về, không đáng giá nhưng đừng ghét bỏ!”

Là một đôi trâm cài ngọc bích. Dung Nhi Vân hình hoa đào, Dung Nguyên Thuần hình cánh chim. Một đôi trâm không quá trọng giá trị nhưng vô cùng tinh xảo.

Nhưng còn chưa kịp đáp lễ, trước mặt liền truyền đến âm thanh khó chịu:

“Người ta bây giờ đã là Kim Thiết Vương phi, lại có người thành Vương phi lúc nào không hay nữa. Sao có thể cảm kích món quà nơi phố chợ kia chứ?”

Ngươi nói đến là Dung Bình Nương – cũng là biểu tỷ của hai người.

Dung Nguyên Thuần cất lại trâm cài trong hộp, hành lễ đối đãi:

“Đây là quà biểu ca tặng. Ít nhiều không quan trọng bằng tấm lòng. Quà biểu ca tặng biểu tỷ, biểu tỷ có thể không cảm kích nhưng sao biết tỷ muội chúng ta không vui? Biểu tỷ lớn tuổi hơn chúng ta, nên hiểu chuyện hơn cả, đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!”

Dung Bình Nương ném lại ánh mắt khinh miệt, nhanh chóng quay người rời đi. Gương mặt tức giận nhưng bộ dạng vẫn cao thượng:

“Ta…không chấp nhặt với đám các ngươi!”

Kế tiếp, Dung Minh Khúc nhìn sang Nguyên Thuần nhắc nhở:

“Muội không nên nói chuyện với tỷ ấy như vậy! Hai người từ trước không hợp nhưng đừng trước mặt các đại bá mà cao hứng. Trâm này đúng là ta mua vội nơi phố chợ của Thương hội Chí Tranh, lần sau ta sẽ mua một món cao cấp hơn!”

Thương hội Chí Tranh?

Một buổi sáng mà Dung Nguyên Thuần đã nghe không biết bao lần cái tên này? Từ lúc bắt đầu rời phủ, khi ý định quay về rồi cuối cùng là dừng lại trước cửa miệng Dung Minh Khúc. Thương hội này thực sự như thế nào?

Thấy Dung Nguyên Thuần bộ dạng thất thần, Dung Nhi Vân liền quay lại:

“Có chuyện gì sao?”

“Không có! Muội đang cảm thấy có phải Thương hội Chí Tranh đó rất kỳ lạ hay không?”

“Có gì kỳ lạ?”

“Thương hội chủ yếu buôn bán một số loại thực nhu yếu nhất định. Nhưng hôm nay, thịt cũng có thể mua ở đó, rau cũng mua ở đó, thuốc cũng bán trong nơi đó, thậm chí đến cả cây trâm cài cũng xuất hiện…Theo lý một Thương Hội không nên ôm đồm nhiều như vậy, rất có khả năng những thứ bán ra không đạt chuẩn…”

Dung Minh Khúc nghe nàng nói vậy không nhịn được cười mà lắc đầu:

“Muội nghe ai nói như vậy? Muội theo ta ra ngoài nhiều năm cũng coi có chút bản lĩnh, sao bây giờ quay về Dung phủ liền dễ tin như vậy? Những thứ khác thì ta không nhắc tới, nhưng cây trâm cài này ngọc bích này…không phải khá tốt sao?”

Cây trâm trên tay đúng là không có điểm để chê. Màu sắc thanh tú, chạm khắc nhã nhặn, không có thể là hàng giả.

“Hôm nay ta cùng mọi người đã dạo quanh thành Vạn Uy. Ban đầu nghe đến cái tên Chí Tranh này quả thực rất ngờ vực, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến mới thấy được cách kinh doanh này vô cùng mới mẻ. Ta uống trà liền có thể mua đôi trâm với giá thấp hơn bình thường một phần. Nếu muội ra ngoài mua nguyên liệu nấu nướng, bình thường phải đi hết nơi này tới nơi khác, nhưng đây có thể gói luôn thành một, vừa tiết kiệm thời gian lại vô cùng đảm bảo giá cả.”

“Nhưng nếu như chia ra thì có phần ngon phần thiệt sao?”

“Đương nhiên! Nhưng ta đã hỏi kỹ lại, chỉ cần muội nói đủ yêu cầu, những thứ đến tay tuyệt đối không thua chuyện muội mua một tá về chỉ lọc một phần.”

Lúc này Dung Nhi Vân đứng cạnh cũng lên tiếng:

“Khi Lã công tử có nói đến, ta cũng chính mình đi xem. Quả thực khác rất nhiều trong lời nói cùng mắt nhìn. Nếu muội có thời gian rảnh có thể tự mình kiểm chứng. Không thì coi như ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa!”

Dung Nguyên Thuần không thể không tin lời Dung Minh Khúc, cũng không thể chấp ngộ với lời nói của Lã Tô Mạnh. Nàng đã trải qua bao nhiêu chuyện trong Dung tộc? Tai nghe có thể chính xác đến phần nào?

“Vậy sau khi dùng bữa, muội muốn ra phủ dạo quanh một vòng!”

Dung Nhi Vân gật đầu:

“Được! Ta sẽ nói với Châu Ngạn, bảo nàng ta cùng muội đi dạo!”

Trong gian màn buông, mùi thuốc nồng truyền lại thực dễ khiến người ta khó chịu nhanh chóng rời đi. Tiểu nhị chán ngắt nhìn hai bên tửu lâu ung dung âm trầm riêng biệt. Một đạo khách nhâm nhi ấm trà, một phòng rèm buông ba bốn người tụ tập, một gian riêng lại thân y tựa ngọc mực bày đối án thi thoảng chiết phiến che miệng thở dài tự phục:

“Quả là thơ hay!”

Nhưng khung cảnh thanh bình còn chưa phủ hết tầm mắt, đám nạn dân liền bất ngờ chạy nhốn nháo vào trong:

“Trưởng quầy! Cho ta xin bát cơm!”

“Trưởng quầy! Ta đói quá! Cho ta xin ít đồ lót bụng!”

“Ta thấy mùi thuốc nơi đây! Không phải có danh y nơi này đúng chứ? Ta đang bị bệnh, mau kêu người cứu bệnh!”

“Bọn ta là nạn dân, vừa đói vừa bênh, cầu xin trưởng quầy cho ta chút thức ăn thuốc uống!”



Một người nói đến, lại một người kéo vào còn đông hơn trẩy hội. Đám người chen lấn xô đẩy che nguyên tầm mắt.

Đợi tới khi chưởng quầy phát hiện chỉ kịp kêu lên hoảng hốt trong đám đông giăng kín:

“MẤY NGƯỜI…LÀM GÌ VẬY? CÚT HẾT ĐI! TRÁNH XA CHỖ ĐÓ RA!”

“NƠI ĐÓ DÀNH CHO KHÁCH THUÊ, KHÔNG ĐƯỢC VÀO!”

Nhưng đời đâu có thể tưởng, đám nạn dân chia thành nhóm nhỏ, trên tay trường đao sắc lạnh thoăn thoắt tiến lại, bước chân nhẹ tựa lông hồng:

“Gϊếŧ tên lang y! Những kẻ khác, phải sống!”