Chương 6 cháy

"Chuông điện thoại! Cách đây khoảng hai căn phòng theo hướng ngược lại. Anh có điện thoại"

"..." Giang Thùa Viễn đang chuẩn bị cởi khóa quần bị Tư Uyển làm cho ngạc nhiên, anh dừng động tác, mày hơi cau. Tiếng chuông điện thoại ở phòng nào sao cô ta nghe ra được, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thấy cô ta phân biệt được rõ được phương hướng. Thậm chí vừa rồi tiếng chuông reo từ thư phòng, âm lượng mơ hồ chỉ mình nghe thấy,Giang Thừa Viễn đã định lờ đi để tiếp tục công việc dang dở này ngờ đâu...

Tại sao Cố Tư Uyển không những nghe rõ được chuông điện thoại mà còn nói chính xác hướng và nơi phát ra.

Giang Thừa Viễn làm sao biết Tư Uyển không thể nhưng với 1 người mù gần 20năm như Cố Nam tuyệt đối có thể nếu không muốn nói đó chỉ là chuyện nhỏ

Reng...reng...

Chuông vẫn reo liên hồi, dường như người gọi không có ý định bỏ cuộc. Anh bực bội chống tay ngồi dậy, gài lại thắt lưng quần và bỏ ra ngoài, trước khi đi không quên hung dữ lườm cô như thể "lần này là cô may mắn"

"Lập tức thay quần áo! Đừng để tôi thấy cô đụng vào đồ của tôi lần nữa"

Cánh cửa khép hờ khuất bóng nam nhân, Tư Uyển thở phào ngồi dậy gài nút áo, quần lót tiêu rồi, bị xé thành mảnh vụn. Giang Thừa Viễn là chồng hợp pháp của thể xác này, anh...có quyền làm gì mình muốn nhưng...cô bị điên mất rồi, lại không ghét bỏ khi hắn chạm vào cơ thể, còn có chút tiếc nuối giây phút nóng bỏng vừa nãy.

"Cố Nam, mày thật vô sỉ! Tỉnh lại mau" cô tự vỗ lên mặt mình vài cái mắng bản thân quá buông thả rồi.

Trở về phòng ngủ mặc lại đồ lót, cởi ra áo của Giang Thừa Viễn, cô bối rối lấy đại một chiếc váy ngủ của Tư Uyển mặc vào. Còn chưa biết tiếp theo phải làm gì thì Giang Thừa Viễn bước vào với vẻ mặt âm trầm, đôi mắt chằm chằm chiếu vào cô truy xét, ánh mắt thâm thuý nguy hiểm làm Tư Uyển tự nhiên không rét mà run lên:

"Có...có chuyện gì?"

"Tại sao cô biết cô nhi viện bị cháy? Nói!"

"..."

---15p trước trong thư phòng---

"Alo?"

(Phó chủ tịch! Viện phúc lợi Ánh Dương cháy rồi. Có cần gọi phu nhân không ạ? Đây cũng là viện phúc lợi mà mẹ ngài làm từ thiện nhiều năm qua. Phu nhân lại rất hay đến đó...)

"Không cần!" sau phút giây bàng hoàng Giang Thừa Viễn dứt khoát ra lệnh

(Phó chủ tịch! Tôi sợ...) thư kí riêng của Giang Thừa Viễn lo lắng thử thuyết phục ông chủ của mình lần nữa

"Được rồi! Cử người sang đó xử lý công tác cứu nạn cho tốt. Ngày mai tôi sẽ nói cho mẹ tôi sau dù sao giờ cũng đã khuya lắm rồi. Phía mẹ tôi, tôi sẽ lo"

------

"Em đã nói rồi thân thể của Cố Nam em bị kẹt trong đám cháy ấy. Mọi người ở viện phúc lợi không sao cả chứ?" cô khẩn trương giải thích

"Cố Tư Uyển! Cả tối cô luôn ở trên giường cùng tôi" Giang Thừa Viễn nhấn mạnh từng tiếng, ít nhất cô ta vẫn biết lo lắng cho viện phúc lợi, vở diễn thất bại rồi lột mặt nạ xuống đi thôi

"Cô gái này tên Cố Tư Uyển! Nhưng em không phải cô ấy! Gọi em Nam Nam, Cố Nam! Á!"

"Vậy Tư Uyển đâu? Cô tính bịa chuyện tiếp như thế nào đây?" Giang Thừa Viễn tiến lại thô bạo bóp cằm cô, đau đến ứa nước mắt

"Em...hức... Em không biết" Cố Nam cô đáng thương khóc nấc lên trả lời

"Quăng chuyện bịa đặt nhảm nhí của cô cho chó ăn đi. Tóm lại là cô vẫn không chịu nói?"

"Em nói rồi mà, em..."

"Đủ! Câm miệng cho tôi" anh đẩy cô ngã xuống giường và đi thẳng đến tủ quần áo thay đồ. Phải trực tiếp đến cô nhi viện, việc này cực kì hệ trọng nếu mẹ cậu biết không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa ...

"Anh đi đâu?" Cô kéo gấu áo Giang Thừa Viễn rụt rè hỏi, cô sợ rất sợ ở một mình, cứ như giờ đây một mình cô đang đối mặt với cả thế giới rộng lớn đầy hỗn loạn này...

"Mặc xác tôi"

Xoạt! Giang Thừa Viễn gạt phắt tay Tư Uyển khỏi người,rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa

***

Im ắng quá...

"Haizz... Anh ấy sẽ không tin. Ngay cả mình còn thấy khó tin huống hồ người khác! Phải làm sao đây?" tiếng thở dài não nề nổi lên trong màn đêm tĩnh lặng. Còn lại một mình trong phòng rộng thênh thang này. Cô nhanh chóng trấn an mình khỏi nỗi sợ hãi bằng việc khám phá thế giới. Cô bắt đầu đi khắp biệt thự, xem cấu trúc ngôi nhà, chạm vào sờ mó từng thứ để nhận biết, những thứ không biết thì bỏ qua, sẽ hỏi Giang Thừa Viễn sau vậy

Về phía Giang Thừa Viễn, sau khi lái xe đến cô nhi viện. Anh sững sờ với đống đổ nát hoang tàn vụn vỡ sau vụ cháy. Cảnh vật tiêu điều cùng tiếng khóc than của trẻ nhỏ nghe sao ai oán thê lương, trong lòng đột nhiên đầy cảm giác tiếc thương.

"Giang tổng !" tiếng gọi của Thẩm Chân, thư kí riêng của anh. Giang Thừa Viễn rất trọng dụng cô vì tính chuyên nghiệp trong công việc. Thẩm Chân xinh đẹp mạnh mẽ, giỏi giang, ngoại giao tốt lại không có ý nghĩ muốn trèo cao luôn chú tâm vào công việc, cô chính là thư kí hoàn hảo nhất trong mắt anh.

"Ngoài giờ làm việc không cần quá câu nệ như thế. Vất vả cho cô rồi."

"Không sao đó là công việc của tôi!" cô cười, đẩy nhẹ gọng kính và bắt đầu báo cáo:

"Chưa rõ nguyên nhân cháy, không gây quá nhiều thiệt hại về người nhưng thiệt hại về tài sản rất nặng. Hơn 10 người bị bỏng ở đã được đưa đi cấp cứu, một người bị bỏng rất nặng đang hấp hối"

"..."

"Tên cô bé là Cố Nam vì bị mù bẩm sinh trong lúc hỗn loạn không chạy ra được khỏi phòng"

Sao?