Chương 1 đêm định mệnh

- Có ai không cứu với cháy rồi , cháy rồi! Viện phúc lợi cháy rồi,mau chạy đi _khắp nơi tràn ngập lửa kèm theo những tiếng la thất thanh, bước chân đầy hỗn loạn khung cảnh xô đẩy dẫm đạp cố chạy thật nhanh ra khỏi biển lửa ấy....

Trong căn phòng nhỏ cuối hành lang khói lửa dần lan tràn khắp nơi cô cố gắng mò mẫn từng bước ra phía cửa:

- khụ khụ có ai không cứu với ...

Những tiếng ho kéo dài khói tràn ngập vào mũi và phổi Cố Nam cố gắng lấy những hơi sức cuối cùng của mình kêu cứu

- Cứu người... có ai không ...

Không rõ vì sao mà viện phúc lợi Ánh Dương bỗng dưng bốc cháy. Mọi người lo chạy thoát khỏi đám cháy, cứu những đứa trẻ, cụ già ra đó thật nhanh ... Tiếng bước chân, tiếng khóc la xen kẽ tiếng gào thét, xụp đổ...tạo nên một âm thanh hỗn tạp đầy ghê rợn. Mọi người cũng quên mất rằng trong một căn phòng ở dãy nhà phía Đông gần trung tâm đám cháy vẫn còn cô bé mù loà đáng thương đang khóc và cầu xin có người cứu mình trong vô vọng giữa biển lửa ấy...

- Có ai không? Làm ơn...hu hu... _ tất cả tán loạn lo chạy thoát thân, còn ai chú ý đến đứa mù như Cố Nam nữa biết làm gì đây... Xung quanh là bóng tối quen thuộc, cái nóng bỏng da thiêu đốt cơ thể

- Khụ khụ... Khụ khụ... _ cô ho sặc sụa chỉ biết theo quán tính né tránh những vùng nóng cháy. Gào thét khản cổ đến giờ sức lực cũng không còn, tiếng cầu cứu bị ngọn lửa hung tợn nuốt chửng. Cô ngã gục xuống nền nhà, nước mắt rơi ướt nền gạch khô khốc, đôi mắt đẹp lại chẳng thể nhìn kia dần mờ đυ.c bởi khói. Cô sắp chết rồi sao...

- Ông trời... Tại sao quá bất công với con như vậy? Tại sao? _ Cố Nam dụi mạnh vào đôi mắt mù loà của mình

- Tại sao cho con tồn tại trên cõi đời lại tước đi ánh sáng... Hu hu.. Bị ba mẹ ruột vứt bỏ, đui mù chưa đủ sao? Hu... Giờ bắt con phải chết... Con muốn sống, muốn được nhìn ánh sáng,muốn được nhìn thấy mọi cảnh đẹp của thế gian này... Hu hu làm ơn... _ tuyệt vọng cùng cực, hơi thở cũng dần bị khói làm tắt nghẽn. Cô hơi nghiêng đầu ra phía lửa đỏ rực nuốt chửng mọi thứ xung quanh

- Ông trời ơi... Nếu ngươi có thật, nếu phép màu thật sự tồn tại...Khụ khụ... Xin hãy để ta sống, cho ta ánh sáng...hu hu... Dù bỏ đi thể xác này, đánh đổi mọi điều kiện... Hãy cho ta... đ.ô..i m..ắ.t... _ bằng tất cả sức lực còn lại, Cố Nam khẽ cầu nguyện lời ước vô vọng cuối cùng. Ánh sáng nhỏ vụt qua trên bầu trời, nàng tiên mang lại điều ước "sao băng", khi ngồi một mình cô đơn trong phòng, qua khung cửa sổ Cố Nam đã nghe được đám trẻ cô nhi viện hay đùa giỡn kể cho nhau nghe.

-Nếu có sao băng xẹt qua hãy nguyện ước nó sẽ trở thành sự thật !!!

Thật thê thảm làm sao! Đến một câu truyện cổ cô cũng không thể đọc ...

RẦM! Bùm! Thanh xà ngang xập xuống và lửa bùng lên dữ dội nuốt chửng thân thể nhỏ bé!

.

Vυ"t! Bên ngoài bức tường lửa, trên nền trời khuya tĩnh lặng được thắp bởi muôn vàn ngôi sao nhỏ đẹp tinh khôi, có vệt màu trắng sáng rực xoẹt qua bầu trời... Là sao băng!