Chương 3: Không sao, tôi ở đây
Thứ bảy này, không khí trong lớp học trở nên sôi nổi hơn hẳn, vì buổi tối không có tiết tự học. Giờ ra chơi, Yến Thần quay người chống tay lên bàn học của Sở Uyên, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh đầy mời gọi. Sở Uyên đang làm bài tập, ánh mắt đột ngột xuất hiện khiến tâm trí anh lập tức rời khỏi bài kiểm tra, ngẩng đầu nhìn Yến Thần, đầy vẻ nghi hoặc. Yến Thần: "Tối đến nhà tôi nhé?" "..." Yến Thần: "Không có ai giúp tôi bôi thuốc... Tôi không với tới." Đầu ngón tay bị ai đó nhẹ nhàng móc lấy, chậm rãi xoa lên mu bàn tay. Sở Uyên: "... Ừ." Sau khi tan học buổi tối, Sở Uyên phải về nhà trước nên đã hẹn Yến Thần ăn tối xong sẽ đến tìm anh, vì vậy Yến Thần đã đưa cho anh địa chỉ. Ăn tối xong, Yến Thần đang gọi điện video với mẹ. "Trần Trần à, con ăn tối chưa? Cuối tuần sao không về nhà?" Yến Thần: "Ăn rồi mẹ, con học lớp 12 rồi, về nhà tuy không xa nhưng cũng tốn thời gian, đợi nghỉ dài con sẽ về." Đột nhiên có một giọng nam quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tôi còn lười vạch trần con, điểm của con còn thiếu thời gian sao?" Cha nào con nấy. Yến Thần cười cười, không phủ nhận. Lại nghe mẹ dặn dò mãi nhớ ăn trái cây, uống nhiều nước, tập thể dục... Yến Thần đều trả lời từng câu một, đợi đầu dây bên kia cúp máy, cất điện thoại rồi chuẩn bị lấy áo khoác ra ngoài. Anh hơi vội, đã hơn bảy giờ mười rồi, Sở Uyên đã hứa với anh là khoảng bảy giờ sẽ đến, có phải không tìm được đường không? Sao không gọi điện cho anh? Mở cửa ra, phát hiện Sở Uyên đang đứng trước cửa, chỉ là hốc mắt đỏ hoe, môi tái nhợt, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, đã bị xé rách vài chỗ, băng gạc anh băng cho anh vào buổi sáng lộ ra ngoài, còn có rất nhiều vết thương mới, không giống vết roi lắm, mà giống như bị vật sắc nhọn nào đó cứa vào. Vùng quanh mắt đột nhiên hơi nhói, thấy Sở Uyên có vẻ định quay người bỏ đi, Yến Thần nhanh chân bước tới chặn anh lại, giơ tay mượn tường ôm anh vào lòng, trên người Sở Uyên có quá nhiều vết thương, Yến Thần sợ ôm sẽ làm anh đau. Bốn mắt nhìn nhau. "Ai làm vậy?" "..." "Có chuyện gì sao không gọi điện cho tôi?" "..." Yến Thần hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc, đưa anh về nhà. Trên ghế sofa phòng khách, Yến Thần lấy hộp thuốc, liếc nhìn Sở Uyên vẫn đang đứng, vừa mở hộp vừa nói. "Nếu em không muốn ngồi ghế sofa, lát nữa ngồi lên đùi anh." Người bên cạnh từ từ ngồi xuống, cơ thể cứng đờ không dám động đậy. Yến Thần cầm kéo từ từ cắt quần áo dính trên vết thương, gỡ băng gạc cũ ra, nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh. Xử lý xong vết thương, Yến Thần dọn dẹp đồ đạc, thấy Sở Uyên cúi đầu không nói một lời, trong lòng đau nhói, giọng điệu dịu dàng nói. "Ăn tối chưa?" "..." Không có hồi đáp, Yến Thần đi vào bếp, chưa đầy mười phút trên bàn ăn phòng khách đã có thêm một bát mì trong. Sở Uyên bị kéo ngồi vào bàn ăn, tay bị người ta nhét cho đôi đũa, từ từ bắt đầu ăn mì. Yến Thần ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh, đợi đến khi bát mì vơi hết, giọng nói bình tĩnh truyền đến bên tai Sở Uyên. "Nếu bây giờ tôi cưỡng ép cậu, có thể ép cậu nói cho tôi biết không?" Tay cầm đũa của Sở Uyên run lên, anh vội vàng lắc đầu. Yến Thần: "Thế à... Vậy thì tôi càng phải thử rồi." Sở Uyên đứng dậy định chạy, cổ tay bị kéo nhẹ một cái, cơn đau nhói thoáng qua nhanh chóng biến mất nhưng chỉ một động tác đó đã khiến anh mất đi cơ hội. Ngay sau đó, Yến Thần cúi xuống, tay vòng qua chân Sở Uyên, bế anh lên vai, quần áo sau lưng bị nắm chặt, Yến Thần bước chân đi về phía phòng ngủ trên lầu. Vào phòng, người trên vai anh có lẽ vẫn nhớ trên người anh có vết thương nên không dám vùng vẫy mạnh. Anh giơ chân đóng cửa lại, Yến Thần đi thẳng đến bên giường, đặt anh lên giường, đè lên người anh. Sở Uyên bị đè lên chiếc chăn mềm mại, hai tay bị trói trên đỉnh đầu, chân bị đè chặt, bàn tay trên cằm buộc anh chỉ có thể nhìn Yến Thần, cảm giác xấu hổ ập đến, tai Sở Uyên đỏ bừng, hốc mắt vốn đã đỏ hoe như sắp khóc. Yến Thần: "Tôi hỏi lại lần nữa, nếu cậu không chịu trả lời, tôi chỉ còn cách khiến cậu mất đi lý trí rồi từ từ hỏi." Ánh mắt Sở Uyên hoảng loạn, vì giọng điệu của Yến Thần rất nghiêm túc, động tác trên tay cũng cứng rắn không cho phép từ chối, hơi thở ấm áp phả vào mặt, dần dần tiến lại gần. Yến Thần: "Ai làm vậy?" Sở Uyên: "... Mẹ tôi" Yến Thần nhớ lại cốt truyện trong sách, Sở Uyên tuy bị ngược đãi nhưng đáng lẽ không bị đánh tàn nhẫn như vậy. "Tại sao bà ấy đánh cậu?" "..." Yến Thần: "Tôi không có nhiều kiên nhẫn." Sở Uyên: "Bà ấy không cho tôi học..." Trong lòng mềm nhũn, anh biết điều này, Yến Thần nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Sở Uyên. "Cậu cứ để bà ấy đánh sao? Tại sao không bỏ trốn?" Sở Uyên nuốt nước bọt, nhắm mắt lại: "Bà ấy lấy mất bài kiểm tra cậu đưa cho tôi..." Yến Thần cảm thấy ngực mình đau nhói, trái tim không kiểm soát được muốn đập điên cuồng, lại như bị thứ gì đó trói chặt, cảm giác đau đớn truyền đến não, khoảnh khắc sắp xếp lại suy nghĩ, Yến Thần thực sự cảm nhận được cảm giác đau như cắt. "A Uyên..." Cái tên thân mật khiến cơ thể Sở Uyên cứng đờ, không chắc Yến Thần có ý gì, như một tên tù nhân chờ đợi bản án cuối cùng. Yến Thần cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào má Sở Uyên, buông tay trói anh ra rồi nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh. "Không sao, tôi ở đây." Một đôi tay đặt sau lưng, nhẹ nhàng nắm chặt quần áo trên lưng, Yến Thần thuận thế tiến lại gần hơn, để Sở Uyên vùi vào vai mình, tay nhẹ nhàng an ủi. Một lúc sau, anh cảm thấy vai mình ướt đẫm. "Tối nay ở lại đây với tôi nhé?" Cảm nhận được người bên dưới mình cứng đờ, Yến Thần ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi đã nở nụ cười như thường lệ, từ từ đứng dậy buông Sở Uyên ra, đỡ anh dậy khỏi giường. "Tôi sẽ không làm gì cậu đâu." Sở Uyên lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: "Tôi phải về nhà." Trừ khi sau này anh không bao giờ quay về nữa, nếu không thì một lần trốn tránh chỉ đổi lại một lần bị đánh mắng thậm tệ hơn. Mẹ anh hạn chế mọi hành vi của anh, trước đây anh không phải chưa từng bỏ trốn nhưng rất nhanh sau đó anh lại bị coi là đứa trẻ nổi loạn bỏ nhà đi bụi, bị cảnh sát đưa về. Ngay cả khi anh nói rằng mình bị ngược đãi, những người đó cũng chỉ hòa giải, mẹ anh lần nào cũng giả vờ nhận lỗi, rồi đổ lỗi cuối cùng lên đầu anh, không ai đưa anh thoát khỏi biển khổ. Yến Thần cười cười, đứng dậy lấy trong tủ quần áo một bộ quần áo sạch, bảo Sở Uyên vào phòng tắm. "Thay quần áo trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp." Đợi cửa phòng tắm đóng lại, Yến Thần đi vào phòng sách. Theo cốt truyện trong sách, Sở Uyên sẽ được cha ruột đón về nhà vào ngày sinh nhật mười tám tuổi trước kỳ thi đại học, có thể thoát khỏi mẹ ruột. Nhưng cha anh cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nếu Sở Uyên học giỏi, về với ông ta chỉ càng bị nhắm vào nhiều hơn. Cho nên dù thế nào đi nữa, nhất định không thể để cốt truyện diễn ra theo đúng như vậy, chỉ giúp anh học thôi là chưa đủ. Yến Thần suy nghĩ đối sách, anh không thể trơ mắt nhìn Sở Uyên lặp lại vết xe đổ. Anh lấy điện thoại ra, giơ tay bấm gọi cho cha mình. Sở Uyên thay quần áo xong thì phát hiện Yến Thần không còn trong phòng nữa, bộ quần áo trên người anh giống như đồ ngủ, Sở Uyên mặc nó xuống tầng dưới nhưng không thấy anh đâu, đành ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đợi. Đồng hồ trên tường đã điểm chín giờ. Không hiểu sao bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách lại khiến Sở Uyên có chút lo lắng, cho đến khi sau lưng anh vang lên tiếng bước chân xuống cầu thang, nhịp tim anh đột nhiên đập loạn lên. Sở Uyên đứng dậy quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt cười của Yến Thần. Từ từ xuống cầu thang, thấy Sở Uyên ngơ ngác đứng trước ghế sofa, Yến Thần tiến lại gần, kéo anh về phòng. "Đứng ở phòng khách làm gì?" "Tôi..." Phải về nhà rồi. Cạch. Cửa phòng bị Yến Thần đóng lại, khóa chặt. Tai Sở Uyên đỏ bừng, anh sợ hãi lùi lại hai bước. Yến Thần cười, tay anh khẽ động lại mở khóa: "Xin lỗi, bình thường ở nhà tôi quen khóa cửa." Không phải cố ý. "Giúp tôi bôi thuốc đi, lưng hơi đau, hình như vừa nãy bị kéo trúng." Để Sở Uyên ngồi xuống bên giường, Yến Thần lấy thuốc lại gần anh, giơ tay cởi cúc áo sơ mi. Vết bầm tím trên lưng đã nhạt bớt, Yến Thần ngoan ngoãn ngồi để Sở Uyên xoa bóp lưng. Một lúc sau, bôi thuốc xong cho Yến Thần, Sở Uyên định đứng dậy đi rửa tay nhưng lại bị giữ lại. "Sau này đừng về đó nữa, ở cùng tôi đi?" Thấy Sở Uyên do dự như muốn từ chối, Yến Thần nắm lấy tay anh, ánh mắt dịu dàng: "Chỉ cần cậu không muốn về đó, tôi có cách đưa cậu rời khỏi cái nhà đó, có muốn thử tin tôi không?" Đối mắt nhau một lúc, Sở Uyên gật đầu, khẽ nói: "... Cảm ơn." Tranh thủ lúc còn sớm, Yến Thần tìm tài liệu, bắt đầu giúp Sở Uyên học. Hai người miệt mài trong phòng sách đến một giờ, Yến Thần nhìn thành quả học tập một buổi tối của Sở Uyên, hài lòng giơ tay xoa đầu anh. "Làm tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, đi ngủ đi." Sở Uyên đã hơi mơ màng đứng dậy nhưng không biết nên đi đâu, căn phòng vừa nãy có vẻ là của Yến Thần. Yến Thần dọn dẹp vở ghi chép và đề thi trên bàn, ngẩng đầu nhìn Sở Uyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh cười hỏi: "Không muốn ngủ cùng tôi sao? Hôm nay muộn quá rồi, các phòng khác chưa dọn dẹp, tạm thời ngủ cùng tôi đi, mai tôi dọn cho cậu một phòng." Sở Uyên lắc đầu: "Không sao." Đứng tại chỗ chờ Yến Thần cùng đi. Mắt Yến Thần ánh lên nụ cười, cùng anh về phòng. Chiếc giường đôi đủ lớn, hai chàng trai nằm cũng không thấy chật nhưng Sở Uyên đắp chăn vẫn rất căng thẳng, lần đầu tiên ngủ chung giường với người khác. Đêm khuya, hơi thở của người bên cạnh dần đều, Sở Uyên mới buông bỏ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Sáng chủ nhật, Sở Uyên bị đồng hồ sinh học đánh thức, từ từ mở mắt nhưng phát hiện khoảng cách giữa hai người đã gần hơn rất nhiều, anh gần như đã dựa vào lòng Yến Thần. Nhận ra điều này, Sở Uyên lập tức dịch chuyển ra xa. Nhiệt độ trong lòng đột nhiên biến mất, Yến Thần thở dài trong lòng, mơ màng mở mắt nhìn anh. "Hôm nay nghỉ, không ngủ thêm một lát sao?" Đinh-đong—— Tiếng chuông cửa ở tầng dưới vang lên, Sở Uyên có cớ lập tức xuống giường. "Em đi mở cửa." Yến Thần thong thả đứng dậy, nhìn bóng lưng lúng túng của Sở Uyên, suy nghĩ tối nay nên dùng lý do gì để giữ người ở lại phòng mình. Sau đó rửa mặt, thay quần áo rồi xuống tầng. "Chúng tôi muốn trò chuyện tử tế với cháu, mẹ cháu rất lo lắng cho cháu, chúng tôi đã xem camera giám sát cả đêm mới tìm được đến đây, tình hình chúng tôi đã tìm hiểu qua mẹ cháu rồi..." Yến Thần từng bước đi xuống cầu thang, cảnh sát ở cửa đang thao thao bất tuyệt khuyên nhủ Sở Uyên, bên cạnh còn có một người phụ nữ đang đứng khóc nức nở. "Xin chào, các anh cần tôi phối hợp điều gì không?" Yến Thần đến trước cửa, mở hé cửa, đưa tay bảo Sở Uyên đứng lùi lại, sau đó cười đối mặt với cảnh sát bên ngoài.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương