2. Có muốn cân nhắc làm bạn trai tôi không?
Kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt Sở Uyên, Yến Thần dịu giọng.
"Sao lại thành ra thế này?"
"..."
"Trên người cậu còn nhiều vết thương cũ, có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?"
"..."
Khi trở về lớp thì đã là giờ ra chơi, các bạn trong lớp đều được gọi ra sân tập thể dục.
Yến Thần ngồi ngược ở vị trí hàng ghế thứ hai, nhẹ nhàng dựa vào bàn học phía sau, nhìn Sở Uyên vẫn không muốn nói nhiều với anh, cúi đầu úp mặt xuống bàn.
Căng thẳng trong chốc lát, Yến Thần giơ tay nhẹ nhàng đặt lên gáy Sở Uyên, từ từ trấn an.
"Này, con chó con không đi tập thể dục à? Để anh em tìm mãi."
Khóe mắt Yến Thần bực bội nhếch lên, thu tay lại, đứng dậy đi về phía cửa trước.
Chính là người lần trước muốn dẫn người đi bắt nạt Sở Uyên, người lớp bên cạnh là Diêu Phong, tìm một số côn đồ trà trộn vào trường, định nhân lúc giờ ra chơi bắt Sở Uyên đánh một trận, canh giữ dưới tòa nhà dạy học nhưng mãi không đợi được người, thế là dẫn theo hai người tìm đến lớp học.
"Sao thế? Thiếu gia họ Yến muốn ra mặt thay cậu ta à?"
Yến Thần đi đến trước cửa, lười biếng ngước mắt đánh giá ba người trước mặt, bình tĩnh lên tiếng.
"Tôi tưởng cậu không ngu, đã tra rõ thân phận của tôi rồi mà còn dám đến trêu chọc tôi?"
Diêu Phong có chút nhụt chí, cười muốn thương lượng với Yến Thần: "Chỉ là một đứa con hoang không ai cần, thiếu gia họ Yến dù có nhất thời hứng thú với cậu ta thì cũng không cần vì chuyện cỏn con này mà làm mất hòa khí giữa hai nhà chứ? Huống hồ tôi cũng không đánh chết cậu ta, chỉ dạy cho một bài học thôi."
Yến Thần cười cười, trong mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng, từ từ giơ tay xoay cổ tay.
"Hòa khí giữa hai nhà liên quan đến tôi nhưng chưa chắc cậu đã với tới được."
Dù sao thì những chuyện phong lưu của nhà họ Diêu cũng không còn là bí mật gì trong các gia tộc nữa, chưa biết người thừa kế cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.
"Chết tiệt! Hôm nay nếu mày dám che chở cho nó thì tao sẽ đánh cả mày luôn."
Nhìn thấy những người lần lượt xuất hiện ở góc cầu thang, Yến Thần quay người đi về.
"Hôm nay tan học tự học, chỗ cũ."
Nhìn thấy các bạn trong lớp này từ từ đi về phía họ, Diêu Phong cười khinh bỉ, ra hiệu cho những người đi theo sau rồi rời đi.
Yến Thần ngồi lại chỗ, lấy sách ra nhưng rất lâu vẫn không lật trang, sắp xếp lại trí nhớ về cốt truyện.
Lúc này Sở Uyên sống cùng mẹ, vẫn chưa tiếp xúc với sự xấu xa ngoài gia đình và trường học.
Từ khi Sở Uyên biết chuyện, mẹ anh thường xuyên dẫn những người khác nhau về nhà, yêu cầu anh làm ba bữa ăn chính cộng thêm bữa ăn đêm, phải chịu trách nhiệm mọi công việc nhà, không cho anh học, vì muốn thông qua việc trả thù anh để làm nhục người đã bỏ rơi bà ta, có một đứa con trai vô tích sự.
Ở trường có rất nhiều người coi thường xuất thân của anh, khinh thường thành tích của anh, các giáo viên cũng đều khuất phục trước quyền thế hoặc không muốn nhạ phiền phức, từ chối ra tay giúp anh.
Nhưng Sở Uyên đã có một số khả năng tự vệ, những người trong trường thường không làm gì được anh, hơn nữa tối hôm qua trước khi về anh vẫn bình thường, vậy thì những vết thương trên người này hẳn là do gia đình gây ra.
Nhưng trong trí nhớ của Yến Thần, mẹ của Sở Uyên không có gì đáng sợ, Sở Uyên bây giờ không thể không chế ngự được bà ta, tại sao lại để bà ta đánh.
Nhưng nếu không phải vì bà ta thì có phải Sở Uyên lại gặp phải chuyện gì mà anh không biết không?
Sở Uyên lại luôn im lặng không nói, Yến Thần có chút phiền não, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa trán, chống tay lên trán.
Vào lớp, Yến Thần thu lại tâm trí, lật sách xem qua nội dung cần ôn tập hôm nay.
Người nằm sau lưng động đậy, nghe tiếng động có vẻ như đang lật lật tập đề anh để lại, sau đó giống như bị kí©h thí©ɧ bởi điều gì đó, vội vàng cất tập đề vào ngăn kéo.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Yến Thần quay người nhìn ra sau nhưng lại thấy bóng lưng hoảng loạn của Sở Uyên đi ra ngoài.
Cả một ngày, Sở Uyên luôn cố tình tránh anh, nhận ra điều này, tiếng chuông hết tiết tự học vang lên, Yến Thần mang theo sự bực bội đi đến chỗ hẹn.
Môi trường quen thuộc, cách đối xử cũng giống vậy, chỉ có điều người bị vây ở giữa đã đổi thành Yến Thần.
"Cậu còn dám một mình đến thật à?"
Diêu Phong đánh giá Yến Thần: "Chúng ta nói trước nhé, lần này là ân oán riêng của chúng ta, tôi cũng sẽ không đánh chết cậu, đừng có mách lẻo sau lưng."
Yến Thần liếc nhìn mười mấy tên côn đồ vây quanh, không giống với những tên vây Sở Uyên lần trước, trông thì đúng là từng luyện qua.
Vẩy vẩy cổ tay, rút băng gạc trong cặp ra, quấn quanh tay, tùy tiện ném cặp xuống đất, Yến Thần tiến lên hai bước, ngẩng đầu bình tĩnh lên tiếng.
"Cùng lên đi."
Bị khıêυ khí©h, Diêu Phong không nói hai lời liền ra lệnh cho đám người xông lên Yến Thần.
Người đầu tiên xông đến trước mặt Yến Thần định tung nắm đấm thì bị kéo cổ tay mất thăng bằng ngã về phía trước, bóng dáng lạnh lùng lướt qua bên cạnh, khoảnh khắc sau gáy gần huyệt ở cổ bị khuỷu tay đánh trúng, lập tức không chịu nổi sự choáng váng mà ngã xuống đất.
Từng người từng người xuất hiện trước mắt, Yến Thần lại càng cảm thấy bực bội.
Tay vẫn kiềm chế lực, lại có một người vung gậy đánh vào đầu anh, Yến Thần khom người né tránh, giơ tay đấm thẳng vào mặt, gậy sắt rơi xuống đất, xách người trên tay lên dùng đầu gối đập mạnh vào ngực, tay buông ra, người đó liền ngã xuống chân anh đau đớn cúi người.
Một lát sau, xung quanh đều yên tĩnh, Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn những người không bị đánh ngất nhưng lại bị thu hút bởi người ở góc cua chưa kịp thu người lại, nửa người vẫn lộ ra trong tầm mắt, chiếc mũ áo hoodie quen thuộc, trên vai đeo cặp sách của Sở Uyên.
"Chết tiệt! Các người có được không vậy, tao đã đưa tiền rồi, đứng dậy đánh hắn cho tao!"
Yến Thần cười cười, nhìn người cầm gậy sắt xông về phía mình, từ từ nhắm mắt lại.
"Rầm!"
Gậy sắt không thương tiếc đập vào lưng, Yến Thần nghiến răng nhíu mày, cơ thể không kiềm chế được lảo đảo hai bước, miễn cưỡng đứng vững.
Có lẽ cuối cùng cũng ra tay được nên cổ vũ tinh thần, trong nháy mắt Yến Thần bị những người xông lên túm lấy cổ áo, nắm đấm sắp giáng xuống.
Khóe môi lại nhếch lên cười, anh đã cược đúng.
Bàn tay đang túm cổ áo anh bị người ta bẻ ra, cú đấm đó cũng bị người bên cạnh chặn lại.
Sở Uyên đẩy mạnh người đó ra, nghiêng người nhìn Yến Thần, sự lo lắng trong mắt khiến Yến Thần cười càng sâu hơn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Uyên, Yến Thần từ từ xoay vai, hít một hơi lạnh, sau đó từ từ cúi xuống, nhặt cây gậy sắt mà người ngã xuống đánh rơi.
Một lát sau, Yến Thần ném cây gậy sắt xuống, xác nhận những người đó đã ngã xuống, từ từ nhìn về phía Sở Uyên.
Từng bước tiến gần, cho đến khi hai người đứng đối diện nhau, Yến Thần cao hơn Sở Uyên một chút, lúc này hơi cúi mắt nhìn anh, mang theo đầy áp lực.
"Tại sao lại trốn tránh tôi?"
"..."
Nhìn người trước mặt dường như muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu, Yến Thần thừa nhận mình đã mềm lòng.
"Nếu tôi làm sai điều gì, anh có thể để tôi sửa nhưng đừng trốn tránh tôi nữa, được không?"
Không nhận được sự khẳng định nhưng cũng không bị phủ định, Yến Thần hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu tôi thực sự làm sai điều gì, ít nhất anh phải để tôi chết một cách minh bạch chứ?"
Sở Uyên: "Anh không sai..."
Yến Thần: "Nhưng tôi đã khiến anh tức giận."
Sở Uyên: "Không tức giận."
Yến Thần: "Vậy tại sao lại trốn tránh tôi?"
Câu hỏi lại được anh vòng vo, Sở Uyên mím môi: "Anh có muốn đến bệnh viện xem trước không..."
Yến Thần tiến lại gần hơn, hơi cúi đầu tựa vào vai Sở Uyên, giọng điệu bình thản nói.
"Lưng tôi rất đau, có thể bị thương đến xương rồi..."
Sở Uyên vội vàng, không dám cử động lung tung: "Vậy phải làm sao?"
"Anh nói cho tôi biết tại sao, tôi sẽ đến bệnh viện."
"..."
Lần này, Yến Thần lại thắng.
Ra khỏi trường, hai người đến bệnh viện, mãi đến khi Yến Thần được xác nhận không bị thương đến xương, Sở Uyên mới yên tâm hơn một chút.
Trong phòng khám, Yến Thần cởϊ áσ, đang ngồi nghiêm chỉnh để bác sĩ bôi thuốc cho anh, còn Sở Uyên với tư cách là "người nhà", được yêu cầu đứng bên cạnh xem và học hỏi.
"Vết thương này không sao, đây là thuốc dùng ngoài, mỗi ngày xoa bóp cho anh ấy vài ngày nữa vết bầm sẽ tan."
Nghe theo lời dặn của bác sĩ, hai người đi ra khỏi phòng cấp cứu, đến sảnh bệnh viện.
Lúc này trong bệnh viện không còn nhiều người, hai người tìm một góc ngồi xuống.
"Nói đi."
Yến Thần đặt thuốc xuống, nhìn vành tai Sở Uyên dần ửng đỏ.
Sở Uyên hít một hơi thật sâu, từ từ mở miệng: "Em đã xem, bài kiểm tra anh đưa cho em sáng nay..."
Yến Thần nhướng mày, vậy thì sao?
"Câu cuối cùng..."
Yến Thần đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua mình đã làm gì.
Nghiêng đầu chống tay, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên đầu ngón tay Sở Uyên.
"Đợi đến khi thành tích của em tiến bộ, có muốn cân nhắc làm bạn trai của anh không?"
Sở Uyên rụt ngón tay lại, không nhìn anh.
Nhưng Yến Thần không định buông tha cho anh, nụ cười trên khóe môi dần dịu dàng.
"Sở Uyên... ngẩng đầu nhìn anh."
Trực tiếp đâm vào đôi mắt mỉm cười đích, Sở Uyên có một khoảnh khắc ngẩn người, sau đó nghe thấy Yến Thần nhẹ giọng từ từ mở miệng.
"Anh đã viết thư tình cho em, mặc dù không biết tại sao em không coi là thật nhưng mà, anh thích em đã lâu rồi, không phải đùa."
Thấy vành tai Sở Uyên đỏ ửng, tay Yến Thần từ từ vuốt ve lên trên, ngón tay hơi cong vòng lấy cổ tay Sở Uyên, đột nhiên kéo người lại gần, bốn mắt nhìn nhau.
"Anh thích em nên muốn đối tốt với em, muốn giúp em, muốn em làm bạn trai anh."
"..."
"Em không cần vội trả lời anh."
Yến Thần buông người ra, từ từ đứng dậy, tiến lên một bước đứng bên cạnh Sở Uyên, cúi người lại gần anh.
"Chúng ta còn nhiều thời gian."
Ngày sau còn dài.
Ra khỏi bệnh viện, ngồi ở trạm xe buýt, mãi đến khi lên xe, Sở Uyên mới phát hiện Yến Thần cũng lên xe.
"Sao anh lại lên xe?"
Yến Thần vẫn luôn không đi cùng chuyến xe buýt với anh, mặc dù có một đoạn đường giống nhau nhưng trạm cuối lại ngược hướng.
"Anh đưa em về nhà."
Sở Uyên cau mày không đồng ý: "Em tự về nhà được, đã muộn lắm rồi, anh"
"Lưng đau quá..."
Giọng nói yếu ớt cắt ngang mọi sự không đồng ý của Sở Uyên.
Xuống xe buýt, hai người đi trong con hẻm tối tăm, quanh co uốn khúc, hai bên là những ngôi nhà dân san sát nhau, rất nhanh Sở Uyên dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng bằng xi măng.
"Em về đến nhà rồi."
Yến Thần ghi nhớ đường đi, cười tạm biệt anh.
Vừa mới quay người, cổ tay đã bị người ta nắm lấy, Sở Uyên có chút ngượng ngùng.
"Để lại phương thức liên lạc đi... về đến nhà thì báo một tiếng."
Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay tà áo nhưng lại không thể cưỡng lại được mà len lỏi vào tận đáy lòng.
Yến Thần giơ tay nhận lấy điện thoại của anh, thêm số của mình vào rồi gọi đi rồi cúp máy.
Cánh tay đưa trả lại không hề thu về, từ từ vuốt ve vành tai hơi đỏ của Sở Uyên, rồi lập tức thu tay lại.
"Ngày mai gặp."