Chương 12: Sở thích của em là quan trọng nhất

Thời gian tiếp theo, Sở Uyên đã dùng thực lực chứng minh rằng mình sẽ không bị mối quan hệ này ảnh hưởng, còn nhà trường khi nhìn thấy thành tích cũng rất vui mừng.

Trong lớp, Yến Thần nhìn Sở Uyên cố ý quay lại đưa bài kiểm tra cho anh xem, trên khuôn mặt thiếu niên là nụ cười tự tin.

Sở Uyên: "Anh xem, lần này vẫn là nhất."

Yến Thần cầm bảng xếp hạng, giơ tay xoa đầu anh, lòng bàn tay từ từ di chuyển xuống ấn vào gáy Sở Uyên, lại gần hơn một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp.

Yến Thần: "Ừ, A Uyên của chúng ta thật tuyệt, muốn phần thưởng gì không?"

Nhìn vành tai thiếu niên từ từ đỏ lên, Yến Thần trong mắt tràn đầy ý cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sau tai, còn chưa kịp sờ soạng thì đã bị nắm chặt.

Sở Uyên: "Anh, đừng sờ nữa..."

Tiếng nói nhỏ nhẹ truyền đến, tiếng ồn ào xung quanh như bị cách ly bên ngoài, Yến Thần cười nhẹ buông tha cho anh.

Rút tay về nhẹ nhàng xoa xoa, đầu ngón tay như còn lưu lại hơi ấm của thiếu niên, khiến anh yêu không buông tay.

Kỳ thi đại học sắp đến, mỗi ngày thời gian trôi qua như bay.

Yến Thần mỗi ngày đều tan học sớm một tiết để về nhà, đến lúc tan học lại đúng giờ xuất hiện ở cổng trường, đợi cùng Sở Uyên về nhà là có thể ăn cơm.

Như thường lệ, tiết thứ ba tan học thu dọn cặp sách, Yến Thần đứng dậy xoa đầu Sở Uyên, cúi người đến gần tai anh.

"Hôm nay em còn muốn uống canh cá không?"

Đang làm bài tập, Sở Uyên không quay đầu lại, vẫn chuyên tâm động bút, chỉ gật đầu: "Ừ."

Yến Thần: "Được."

Đợi đến khi Yến Thần đến cổng trường, trường đã tan học, dựa vào cửa phòng bảo vệ, Yến Thần đang trò chuyện với chú bảo vệ, ống tay áo bị kéo một cái, quay đầu lại đã thấy Sở Uyên.

Yến Thần: "Vậy chúng ta đi trước nhé, cảm ơn chú."

Chú bảo vệ: "Chuyện nhỏ, hai đứa về nhà nhanh đi."

Ra khỏi cổng trường, Yến Thần tự nhiên từ trên vai Sở Uyên tiếp nhận cặp sách.

Sở Uyên: "Anh không cần ngày nào cũng đến đâu, phiền lắm."

Yến Thần nắm tay Sở Uyên, chỉ vào một nhóm học sinh được phụ huynh đưa đón ở cổng trường: "Các bạn ấy đều có người đón, sao học sinh nhỏ nhà chúng ta lại không có được?"

Thời gian trôi qua hơn hai tháng, ngày hô to tên lớp, toàn bộ tòa nhà lớp 12 đều tắt đèn, dưới lầu là đủ loại đèn màu do học sinh lớp 10 và lớp 11 tổ chức, còn có băng rôn kéo dài gần hết tòa nhà.

Tiếng hò hét cổ vũ vang khắp khuôn viên trường, là tuổi trẻ tràn đầy sức sống.

Một lát sau, hành lang và phòng học chật ních người, học sinh lớp 10 và lớp 11 tự tổ chức tặng quà cho các anh chị lớp tương ứng.

Yến Thần nhìn bức tranh Bách chiến bách thắng được đưa đến tay, nhìn ra được học muội tặng quà rất dụng tâm, vì vậy đã tặng lại một phần tài liệu học tập, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của học muội, đem tấm lòng bách chiến bách thắng đó giao cho Sở Uyên.

Sở Uyên: "... Sao lại đưa cho em?"

Yến Thần: "Anh muốn tất cả những lời chúc phúc đều hướng về em."

Tôi cảm thấy tất cả những lời chúc phúc vốn nên hướng về em.

Hôm đó về đến nhà, Yến Thần vừa vào cửa đã thuận theo bị đè lên tường, thiếu niên trước mặt trong mắt là sự rung động nồng đậm, tiếng đóng cửa vội vã đáp lại tiếng thở dốc và nhịp tim gấp gáp.

Yến Thần ôm lấy Sở Uyên, hơi cúi đầu phối hợp với nụ hôn ngây ngô của thiếu niên.

Sở Uyên: "... Yến Thần."

Đôi tay vòng quanh cổ siết chặt, Yến Thần cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào tai.

"Anh rất thích em."

Cặp sách bị vứt ở huyền quan, Yến Thần nhìn người vừa tỏ tình xong đã mặt đỏ tai hồng dưới thân, bị vội vã kéo lên lầu đè lên giường, áo khoác đồng phục có chút lộn xộn.

## Bản dịch tiếng Việt:

Thấy Sở Uyên hoảng loạn muốn ngồi dậy, Yến Thần giơ tay ấn xuống ngực anh, cúi người lại gần người vừa mới hôn mạnh anh.

"A Uyên…"

Một lúc sau, Yến Thần có chút mất kiểm soát, liên tục cắn nhẹ vào phần mềm mại dưới môi, tay dừng lại ở eo Sở Uyên, suýt nữa bị du͙© vọиɠ làm cho mất lý trí, anh không dám xuống thêm nữa.

Từ từ nâng người dậy, nhìn người dưới thân ngây ngô mở mắt nhìn anh, mặt đỏ bừng, môi nhuộm màu đỏ tươi.

Yến Thần giơ tay xoa đầu Sở Uyên, nhẹ nhàng đỡ người dậy, ôm vào lòng, lòng bàn tay một lần một lần vuốt ve lưng anh, mặc dù người trong lòng dường như không hề phòng bị.

Trước kỳ thi đại học, Yến Thần cùng Sở Uyên đến trường trung học số 1 để làm quen với phòng thi, bị toàn bộ học sinh trong lớp yêu cầu phải đến vào ngày mai, cho họ thêm động lực nhưng dù họ không nói, Yến Thần cũng sẽ đến.

Ngày thi đại học, các học sinh tập trung ở ngoài phòng thi, giáo viên chủ nhiệm đang phát giấy báo danh, đồng thời dặn dò họ sau khi thi xong phải nhớ nộp lại, tránh trường hợp họ tự giữ lại rồi quên mang theo.

Sở Uyên lấy xong giấy báo danh thì Yến Thần bị một vài học sinh vây quanh.

Yến Thần bị biến thành vật may mắn, bị ép đứng giữa đám đông, nhìn xung quanh những học sinh liên tục bày tỏ muốn bắt tay.

Yến Thần: "Các cậu chắc chắn muốn mê tín dị đoan vào ngày thi đại học à?"

Lạc Trăn dẫn đầu một vài học sinh lập tức phản bác.

"Sao lại là mê tín dị đoan? Đây gọi là niềm tin!"

"Anh Trần đừng có khinh thường như vậy, dù sao chúng ta cũng là anh em gần một năm rồi."

"Đúng vậy, chỉ là bắt tay thôi, truyền đạt một chút sức mạnh của học thần, anh em chỉ muốn cầu an thôi."

"Anh Trần, sau này anh chính là anh trai ruột của em, cầu xin anh phù hộ!"

Máy móc bắt tay không có cảm xúc, Yến Thần nhìn bàn tay của mình, sau đó từ từ buông xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Gương phản chiếu người đi theo anh vào, Yến Thần lau khô tay, cười xoay người đi về phía anh.

Tay vẫn còn hơi lạnh, bị Sở Uyên nắm chặt trong lòng bàn tay.

Yến Thần: "Sao vậy, bạn nhỏ? Cũng muốn cầu an à?"

Sở Uyên: "… Không."

Nhìn thấy Sở Uyên tai đỏ bừng, Yến Thần phản tay nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, cúi đầu áp sát tai anh.

Yến Thần: "Bắt tay không đủ đâu? Dù sao cũng là bạn trai của cậu, muốn ôm thế nào cũng được."

Tiếng cười nhẹ nhàng truyền qua tai, Sở Uyên thực sự đã giảm bớt một chút căng thẳng.

Trước khi vào phòng thi, Yến Thần kiểm tra lại dụng cụ học tập cho anh, xoa đầu anh.

Yến Thần: "Đừng căng thẳng, anh ở đây đợi cậu."

Sở Uyên: "Ừm, anh cũng đừng căng thẳng."

Cười nhìn Sở Uyên vào phòng thi, Yến Thần trả lời tin nhắn của bố mẹ.

Đã vào phòng thi rồi, cậu ấy không sao đâu.

Buổi thi cuối cùng của kỳ thi đại học, cùng Yến Thần chờ ở ngoài phòng thi còn có rất nhiều phụ huynh học sinh và một số phương tiện truyền thông.

Đám đông im lặng cuối cùng cũng bắt đầu thảo luận khi tiếng chuông reo lên, Yến Thần phối hợp trò chuyện với các phụ huynh xung quanh.

Không lâu sau, thí sinh bắt đầu lần lượt đi ra cửa, cảnh vệ giải tán đám đông, tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Yến Thần dựa vào tấm giấy báo danh chẳng có tác dụng gì, để bảo vệ ở cửa cho anh vào.

Nhìn thấy một thí sinh trong đám đông giơ tay vẫy anh, Yến Thần bước chân đi về phía anh, Sở Uyên cười tươi chạy về phía anh.

Yến Thần: "Chạy vội vàng như vậy làm gì?"

Sở Uyên: "Muốn gặp anh."

Đưa bó hoa trong tay cho Sở Uyên, Yến Thần nhẹ nhàng xoa đầu anh.

Sở Uyên cười nhìn anh: "Em nhất định có thể đỗ cùng trường đại học với anh."

Yến Thần cười nhẹ: "Được, A Uyên của chúng ta thật tuyệt, vất vả rồi."

Thấy Sở Uyên đỏ mặt, Yến Thần nắm tay anh rời khỏi phòng thi nhưng không ngờ lại vừa khéo bị truyền thông để mắt tới.

"Bạn học, xin chờ một chút, bạn có thể trả lời phỏng vấn của chúng tôi không?"

Yến Thần nhìn Sở Uyên, thấy anh gật đầu, liền không ngăn cản nữa, lùi lại một chút để Sở Uyên trả lời phỏng vấn.

"Bạn học này, bạn thấy đề thi đại học lần này khó không?"

Sở Uyên: "Bình thường."

"Vậy thì xem ra bạn rất tự tin rồi, không biết bạn có tự tin đỗ vào trường đại học nào không?"

Sở Uyên: "Đều đỗ được."

"Ồ, vậy có thể hỏi phụ huynh có kỳ vọng gì về việc học tập của học sinh trong tương lai không?"

Bị gọi tên, Yến Thần nhìn máy quay và phóng viên, bình tĩnh trả lời: "Sở thích của con ấy là quan trọng nhất."

Cuối cùng cũng thoát khỏi phóng viên, Yến Thần đưa Sở Uyên về nhà.

Sau khi giải phóng, cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng nhưng Sở Uyên lại có chút không quen, về nhà không cần phải làm bài tập nữa, nhất thời không biết nên làm gì.

Trước kỳ thi đại học, lớp đã đặt phòng riêng, buổi tối là tiệc tốt nghiệp.

Những người xung quanh liên tục uống rượu, Yến Thần là lớp trưởng, không tránh khỏi trở thành người bị mời rượu nhiều nhất.

Vì vậy, khi tiệc kết thúc, Sở Uyên hiếm khi thấy được một mặt khác của Yến Thần.

Người có thân hình cao ráo đang ngồi trên ghế, một tay chống trán, mái tóc xõa xuống mu bàn tay, một tay vẫn cầm ly rượu trên bàn, những ngón tay trắng nõn hơi ửng hồng.

Lúc này, mặt đã đỏ bừng, đôi mày đẹp hơi cau lại, nhắm chặt mắt, dường như có chút khó chịu, đôi môi mím chặt thể hiện sự bực bội của chủ nhân nhưng vẫn mang màu hồng hào.

Có chút hương vị của một mỹ nhân nóng nảy.

Có lẽ bạn học bên cạnh cũng đã say, vẫn còn tiến lại gần Yến Thần.

Sở Uyên ngăn những người còn muốn uống rượu với Yến Thần, tìm cớ đuổi người đi, ngồi xổm xuống nhìn người dường như đã mất ý thức.

"Yến Thần."

"Còn đi được không? Chúng ta về nhà thôi."

Nghe lời anh nói, Yến Thần ngồi ngây ra một lúc, từ từ chống người đứng dậy.

Sở Uyên vội vàng tiến lại gần anh, mặc anh cúi đầu dựa vào vai mình, eo bị một đôi tay ôm chặt.

May mà Yến Thần có thể tự đi, Sở Uyên chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ là được, vì địa điểm tổ chức tiệc không xa nhà nên hai người cứ thế sánh vai nhau từng bước chậm rãi đi về.

Sở Uyên nắm tay Yến Thần, hơi ấm trong lòng bàn tay va chạm với gió đêm se lạnh, người bên cạnh mơ mơ màng màng dựa vào người anh.

Cuối cùng cũng về đến nhà, Yến Thần như thể đã chống đỡ cả một chặng đường cuối cùng không chịu nổi nữa, cúi người dựa vào Sở Uyên, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ má.

"A Uyên..."

Sở Uyên cẩn thận đỡ người lên ghế sofa, ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào má nóng bừng của Yến Thần: "Khó chịu lắm sao? Anh rót cho em chút trà trước."

Chưa kịp đứng dậy, cổ tay đã bị người ta nắm chặt kéo xuống ghế sofa, Sở Uyên không đứng vững đành thuận theo lực của Yến Thần.

Một bên đầu gối quỳ trên ghế sofa, Sở Uyên đưa tay chống lên tựa lưng ghế sofa, tránh đè lên Yến Thần.

Cúi đầu xuống vừa vặn có thể nhìn thấy Yến Thần đang dựa vào tựa lưng ghế sofa, ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt hơi ửng hồng, từ từ nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ vào cánh tay anh.

Sở Uyên đỏ bừng tai, nhẹ nhàng đứng dậy, đỡ Yến Thần ngồi vững, sau đó quay người đi pha trà.

Pha trà xong quay lại, thấy Yến Thần dựa vào ghế sofa yên tĩnh như thể đã ngủ thϊếp đi.

"Yến Thần?"

Sở Uyên khẽ gọi anh, sau đó thấy Yến Thần mơ màng mở mắt, trong mắt còn mang theo vẻ nghi hoặc.

Sở Uyên đưa tách trà đến bên môi anh, Yến Thần nhận lấy tách trà, uống cạn, có lẽ là ý thức không được tỉnh táo, trà trong tách không uống hết vào miệng.

Theo yết hầu lăn lộn, nước trà theo cổ ngửa ra sau chảy xuống, thấm vào cổ áo sơ mi.